Chiến Thần Bất Bại

Chương 345: Suy Nghĩ Cùng Tìm Tòi




Đoạn hình ảnh thứ 3 càng quỷ dị hơn, song chưởng người kia như có giác hút, có thể mượn lực khi đối phương đang chém ra kiếm mang, chân thì như trượt băng, đối phương chỉ còn cách trơ mắt nhìn người kia tiếp cận rồi giết mình.

3 đoạn hình ảnh này Đường Thiên coi tới coi lui, nhất là từ 2 đoạn trước khiến hắn học được không ít.

Ví dụ như 6 thân ảnh ở đoạn 2, chiêu kiểu này mình biết, giống với Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát! Nhưng lúc trước mình chưa từng nghĩ đến sẽ dùng nó như vậy, Đường Thiên ảo não vỗ đầu, quả nhiên mình không thông minh lắm mà!

Hắn coi 3 đoạn hình ảnh này miết, coi đi coi lại, một lần rồi lại một lần, coi tới không biết ngày đêm. Tự biết mình không thông minh lắm, cứ đơn giản là xem hoài, để ý từng chút một rồi tự hỏi. Bất chợt, hắn như trở về thời còn luyện võ kỹ trụ cột, lúc đó, cũng cố gắng như vậy ah!

Coi nhiều, rốt cục hắn cũng học được vài thứ. Ví dụ như tiết tấu, hình ảnh trong giáp lá cà chuyên gia lúc công kích, chính là khi đối phương bối rối. Có điều, 2 người trước là bất chợt thay đổi tiết tấu làm địch nhân bối rối; mà người cuối cùng, lại như ẩn tàng, thận trọng, thong thả mà kiên định chèn ép đối phương, do đó làm đối phương bối rối.

Nhưng bất kể là đoạn hình ảnh nào, đều là đem tiết tấu của mình dẫn tiết tấu của đối phương. Khi tiết tấu của đối phương đã loạn, thời điểm có sơ hở, lập tức công kích, tất nhiên là phải mạnh mới có thể đạt tới "nhất kích tất sát[1]."

Thế là có phong phạm của cao thủ rồi.

Tự hỏi trong thời gian dài, Đường Thiên cũng rõ ràng dần. Chung quy thì có 2 điểm chính: một là phải có năng lực thủ mạnh, vậy mới đủ kéo dài tới lúc tiếp cận đối phương; hai là sau khi tiếp cận, cần nhanh chóng chấm dứt chiến đấu.

Cái gọi là "chuyên gia giáp lá cà" cũng không phải là võ giả chỉ biết đánh cận chiến, mà hẳn là một khi áp sát là có thể lập tức giải quyết đối thủ.

Tàng Phong Bộ của mình là Vô Song Võ Kỹ, tốc độ chưa chắc là nhanh nhất, nhưng rất thích hợp để đánh lén và né tránh; bất quá khi khinh công đối phương cũng giỏi khinh công, vậy thì dựa vào Tàng Phong Bộ để kéo dài.

Hỏa Liêm Quỷ Trảo rất mạnh, thích hợp để giải quyết trận đánh, mà không thích hợp khi thủ, vì va chạm giữa chân lực sẽ cản trở khi áp sát.

Đường Thiên nghĩ mình không xem trọng Không Khí Thuẫn Kích Thuật vì cảm thấy đấy là dùng cho Huyết Xung Thuẫn, không đa dụng lắm. Huyết Xung Thuẫn là trang bị của Xà Phu Binh Đoàn chế tạo, chất lượng cũng tạm, nhưng không đủ đối phó với Diệp Triều Ca; Huyết Xung Thuẫn không cách nào chặn được kiếm khí vô hình của tên kia.

Lực lượng của vô hình kiếm khí do Diệp Triều Ca đánh nát Huyết Xung Thuẫn.

Đường Thiên tưởng tượng đối thủ của mình là Diệp Triều Ca.

Vừa thấy Huyết Xung Thuẫn không cách nào đối phó Diệp Triều Ca, Đường Thiên biết mình phải tìm biện pháp khác. Chính mình cần phải có biện pháp chặn vô hình kiếm khí của Diệp Triều Ca mới được, Đường Thiên cực khổ suy nghĩ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Đường Thiên cảm nhận là mình cực kỳ đần độn, vô hình kiếm khí cũng không quá sức tưởng tượng lắm, vậy mà mình không tìm ra cách khắc chế. Hắn không biết, vô số người đang nghiên cứu vô hình kiếm khí của Diệp Triều Ca, nhưng có thể nghĩ ra biện pháp lại xa xa không có mấy, mà vài người ấy đều là cường giả nổi tiếng.

Nhưng Đường Thiên nhất định không chịu thua, chống cằm, vắt óc.

Vô hình kiếm khí của Diệp Triều Ca vì sao khó đối phó như vậy? Đường Thiên dùng biện pháp cục mịch nhất liệt kê ra; chỗ lợi hại nhất của vô hình kiếm khí chính là lực lượng cực kỳ kinh người. Nói "cực kỳ" một chút cũng không nói quá, A Mạc Lý là kẻ có sức mạnh nhất trong bọn Đường Thiên, vậy mà chỉ đỡ một chiêu vô hình kiếm khí tay đã rách ra, cả người thoát lực.

Hơn nữa, Diệp Triều Ca xuất ra kiếm khí cũng nhanh, như cuồng phong bạo vũ, tùy tiện vung tay đã là một loạt kiếm khí cứ như mưa, cứ như hắn không cần vận chuyển chân lực ấy, vẫy tay là kiếm khí bay đầy làm người ta hít thở không nổi.

Nhất định là Diệp Triều Ca có vận chuyển chân lực, chỉ là phương pháp vận chuyển của hắn hơi khác thường.

Dùng Không Khí Thuẫn Kích Thuật có thể đối phó vô hình kiếm khí của Diệp Triều Ca không? Đường Thiên suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn chưa được. Không Khí Thuẫn Kích Thuật cần dùng đến thuẫn, càng quan trọng hơn là môn võ kỹ này nghiên về tấn công.

Dùng công đối công?

Đường Thiên sờ lên cằm, lâm vào tự hỏi.

Trong mắt người thường, đối phó Diệp Triều Ca biến thái như vậy, dùng công đối công cũng không phải ý kiến hay. Diệp Triều Ca quá điên cuồng, loại này điên cuồng đã là một loại hoàn toàn bất kể hậu quả, điên gần như tự hủy diệt mình; loại tính cách điên cuồng này, đã chú định phương pháp chiến đấu của gã thiên về tấn công, lại càng hung hiểm, lại càng bất kể hết thảy.

Đối với khí thế của Diệp Triều Ca, Đường Thiên cũng không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại có tâm lý muốn thử. Ý nghĩ này làm hắn kích động, chiến đấu với cường giả như Diệp Triều Ca, loại cảm giác này rất đáng mong chờ.

Nhưng hắn cũng không phải là người mất trí. Dù là dùng công đối công, vậy thì phải tấn công thế nào, cũng cần suy xét. Công kích của Diệp Triều Ca: điên cuồng, bất chấp; tuy có liên quan đến tính cách gã, nhưng cũng có liên quan đến "thân thể bất tử".

Gã không sợ sẽ lộ sơ hở, vốn là không bị thương, điều này càng làm cho gã tấn công mà không kiêng dè gì.

Đường Thiên không tin có thân thể thật sự là bất tử trên đời, nhưng hắn cũng chấp nhận loại tấn công điên cuồng đó rất thích hợp cho Diệp Triều Ca.

Thân thể chính mình chỉ thuộc loại thường, đổ máu sẽ có đau nhức, bị thương sẽ làm chiến lực sút đi.

Vậy phải làm sao?

Mình am hiểu cái gì nhất? Thiên cười khổ, nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ nói là trực giác. Đối phó võ giả thông thường, trực giác Đường Thiên hơn xa thường nhân, giúp hắn như cá gặp nước. Nhưng gặp đối thủ cỡ Diệp Triều Ca, chút điểm trực giác của mình thật không đủ dòm.

Được rồi, tuy rằng không đủ nhìn, nhưng trực giác vẫn là thứ mình mạnh nhất của mình.

Chính mình cần phải nghĩ biện pháp, nâng cao trực giác bản thân. Xem xong mấy đoạn hình ảnh này, Đường Thiên đã hiểu rằng: Ngươi không cần phải hơn đối phương về mọi mặt, nhưng ngươi phải xác định ngươi có một thứ giỏi hơn, vậy mới có cơ hội thắng.

Nếu thua đối phương về mọi mặt, thế thì trừ khi đối phương phạm sai lầm, còn không thì… khỏi nói.

Rất nhanh, Đường Thiên đã xác định được mục tiêu, đề cao trực giác là bước đầu tiên, bước thứ hai là tìm một môn võ kỹ mạnh ngang vô hình kiếm khí. Hai cái mục tiêu này, đều không dễ. Vũ kỹ thì dễ một chút, dù sao giờ hắn cũng không thiếu tiền, cần thì tới Đinh Đang hỏi là được.

Nâng cao trực giác cần làm cho võ hồn của mình mạnh hơn.

Nghĩ tới đây, Đường Thiên không khỏi có chút xấu hổ, từ khi võ hồn hắn lột xác đến cấp Bạch Ngân đã không rèn luyện võ hồn nữa. Một mặt do phải luyện nhiều thứ khác, cũng có do lơ là, chung quy do mình cảm thấy võ hồn cấp Bạch Ngân đã rất mạnh, mạnh hơn võ hồn của võ giả thông thường nhiều; dưới loại tình huống như vậy, tìm cách bổ sung các mặt mình còn kém quan trọng hơn.

Rèn luyện võ hồn cần luyện hóa hồn hạch, võ hồn Đường Thiên là một đoàn ngân diễm, rất thích hợp để luyện hóa hồn hạch.

Tăng cường võ hồn là tất yếu.

Tiếp tục cân nhắc cho kỹ, Đường Thiên lại có nghi hoặc mới. Võ hồn Bạch Ngân của mình, thể còn chưa đủ mạnh mẽ, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn Diệp Triều Ca, vậy tại sao trực giác của mình cũng bị áp chế?

Hay là còn nguyên do khác?

Ý nghĩ này làm cho Đường Thiên phấn khích hẳn, hắn cảm thấy hình như mình đã tìm được mấu chốt của vấn đề, quan hệ của võ hồn và trực giác không chỉ đơn giản vậy.

Đường Thiên nhớ trạng thái chiến đấu của mình ngày đó, từ nội tâm toát ra một ý tưởng to gan. Rồi hắn trở lại Vẫn Thạch Khanh.

Rầm rầm rầm!

Khi Đường Thiên đi ra, nhìn bề ngoài của hắn vô cùng thê thảm, nhưng trên mặt lại tươi cười; lần tu luyện này đã chứng thực được suy nghĩ lúc trước, trực giác có liên hệ thật lớn với tâm tình.

Có hai trạng thái tâm tình khiến trực giác của mình ở cường độ cao nhất: một là khi hưng phấn, trạng thái kia là khi tỉnh táo tuyệt đối. Khi mà lòng tình tự[2], trực giác sẽ bị hạ đến thấp nhất. Hơn nữa 2 loại tâm tình cũng ảnh hưởng đến trực giác khác nhau; khi hưng phấn trực giác có thêm tính xâm lược, hanh động khi đó thường có tính công kích; còn khi tỉnh táo, cơ thể hay tự phát ra các hành động dè dặt thận trọng, chờ sơ hở đối phương.

Lúc trước mình huấn luyện thật ra là đi sai. Rèn luyện trực giác khác với rèn sức chịu đựng, nó ngắn hơn, cường độ cao hơn.

2 loại trực giác này, Đường Thiên không chút do dựt chọn trạng thái hưng phấn, tấn công mới phù hợp tính cách của "thiếu niên như thần".

Làm sao mình mới hưng phấn được? Hưng phấn là một loại tâm tình, cái tâm tình này coi bộ hơi khó lên à!

Đường Thiên trần tư suy nghĩ tới Hư Không Ám Viêm trong cơ thể mình. Mặc dù hắn lại cảm thấy lạ lẫm với kiếm nhưng kiếm pháp đã tràn vào đầu hắn vẫn không biến mất, hắn cũng hơi hiểu về Hư Không Ám Viêm hơn.

Hư Không Ám Viêm là một loại năng lượng cuồng bạo trong hư không. Trước Vu Vương Hải, không có ai lợi dụng được loại năng lượng cuồng bạo này.

Điều khiến cho Đường Thiên để ý là, Hư Không Ám Viêm có thể trực tiếp gây tổn thương đến tinh thần; mà người bị dính phải sẽ dẫn đến cuồng bạo, thành ra khùng trong hưng phấn.

Hư Không Ám Viêm có thể làm cho người hưng phấn!

Cái tính đặc thù này khiến hai mắt Đường Thiên tỏa sáng, làm sao mới vận dụng được Hư Không Ám Viêm? Hắc cẩn thận tìm tòi tin tức liên quan đến Hư Không Ám Viêm, Vu Vương Hải không hổ là đệ nhất nhân sử dụng Hư Không Ám Viêm, rất nhiều kỹ xảo làm Đường Thiên mở rộng tầm mắt.

Dần dần trong đầu Đường Thiên hình thành nên cái ý tưởng cực kỳ táo bạo.

Hư Không Ám Viêm là một loại lửa, vũ hồn của mình cũng là ngân diễm, nếu nhập vào đó một tia Hư Không Ám Viêm thì sao?

Ý nghĩ này tràn ngập sức hấp dẫn, bên trong kiếm pháp Vu Vương Hải có vài kỷ xảo chính là lợi dụng như vậy. Chỉ là Vu Vương Hải rót Hư Không Ám Viêm vào máu thịt mình, giúp mình càng mạnh mẽ cuồng bạo.

Đường Thiên quyết định thử, Võ Hồn Ngân Diễm hóa thành một bày tay lửa màu bạc, chụp một nhóm Hư Không Ám Viêm.

Khi hai thứ vừa tiếp xúc, chợt sinh ra dị biến.

[1] Chỉ công kích một lần là giết được đối phương.

[2] Tình tự: Ở chỗ này chỉ cho trạng thái buồn, ưu tư và xúc động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.