Chiến Thần Bất Bại

Chương 3447:




 

“Người này có không ít tín đồ tại Vy Hào, hơn nữa môn sinh cũng rất đông đảo, tôi nghe nói người này còn lưu lại một câu chuyện thần thoại, Tiêu Vương nhất định phải lưu ý và cẩn thận hơn với người này đấy!”

 

Từ Kiêu Long nhíu mày, nói với vẻ lo lắng.

 

“Người mà ông nói chắc là Yuoki hay là Mokita nhỉ?”, Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.

 

Từ Kiêu Long vội vàng gật đầu nói: “Không sai! Chính là Cửu Đồng Tử! Tôi nghe nói ba ngày trước ông ta đột nhiên từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, tám mươi phần trăm là vì trận đấu lần này!”

 

“Vy Hào rình mò Hoa Quốc đã lâu, càng hiểu rõ hơn về giá trị của Thánh Huyết Đế Tuấn so với mấy quốc gia nhỏ bé ở Âu Lục kia! Vậy nên ông ta đặc biệt từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, nhất định chính là để tranh đoạt Thánh Huyết!

 

Từ Kiêu Long nói chắc như đinh đóng cột.

 

“Chủ soái Từ không cần phải lo lắng, thật ra Thánh Huyết Đế Tuấn không phải bất cứ ai cũng có tư cách có được, muốn chiếm thứ này buộc phải áp chế cảnh giới xuống dưới ngưỡng Nhân Vương cấp năm, nếu không sẽ bỏ lỡ dịp tốt với thứ này!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đưa một tách trà sang cho Từ Kiêu Long.

 

“Ồ? Lại còn có chuyện như vậy nữa?”, Từ Kiêu Long đỡ lấy tách trà bằng hai tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ.

 

Đối với cảnh giới Nhân Vương cấp năm mà nói, Tiêu Chính Văn tuyệt đối là sự tồn tại không ai địch lại nổi!

 

Dù gì Tiêu Chính Văn khi trước đã nhiều lần chém giết ngược dòng, thậm chí vào lúc đối diện với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn cũng chẳng chút sợ hãi.

 

“Không sai, nếu không thì hai người chúng ta e rằng căn bản chẳng có tư cách tham gia trận đấu lần này!”

 

Đang nói, chỉ thấy rèm cửa cử động, Thành Kế Hào và Trương Lăng Phong lần lượt đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Thành Kế Hào chắp tay bái lạy Tiêu Chính Văn trước, sau đó lại quay sang khẽ gật đầu với Từ Kiêu Long.

 

“Thật ra so với cao thủ của Vy Hào thì cao thủ của Âu Lục lại càng đáng chú ý hơn!”, Trương Lăng Phong nhíu mày nói.

 

Bởi vì trong số những người tham gia trận đấu lần này còn có một thân vương, nghe nói người này có chiến lực rất cao, từng mấy lần đánh bại cao thủ các nước Âu Lục!

 

“Không cần phải lo lắng làm gì, mấy người phải có niềm tin vào lưu truyền của Hoa Quốc, mấy nghìn năm nay, Âu Lục vẫn luôn là mảnh đất u mê, nếu như không phải Đại Minh truyền bá văn minh vào Âu Lục thì bây giờ bọn họ vẫn còn ăn lông ở lỗ!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong thì dùng tay chỉ vào vị trí bên cạnh, ý bảo hai người họ ngồi xuống.

 

Dù bây giờ thế lực các phương đã hội tụ đầy đủ, thế nhưng thấy được biểu cảm bình thản của Tiêu Chính Văn, Từ Kiêu Long cũng an tâm phần nào.

 

Cộng thêm việc nhà họ Thành cũng là một thế gia lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, điều này nói lên rằng các thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ cũng chẳng phải không để tâm tới thế tục Hoa Quốc.

 

Lần này, không chỉ có một sự viện trợ mạnh nhất từ Tiêu Chính Văn mà còn có sự tham gia của các thế gia khác ở vùng ngoài lãnh thổ, mười thì có tới tám, chín phần Thánh Huyết Đế Tuấn sẽ không rơi vào tay kẻ khác.

Sáng ngày hôm sau, trận đấu lần này chính thức được triển khai trên sân vận động của kinh đô, chỉ là Tiêu Chính Văn không tới quan sát mà ở lại trong phòng khách sạn tiếp tục lĩnh hội cảnh giới Quy Chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.