Chiến Thần Bất Bại

Chương 3401:




“Tư Mã Lôi có thể nhân cơ hội này cùng công kích Tiêu Chính Văn, tại sao ông ta lại nương tay thế chứ?”

 

Chu Chấn Long khó hiểu hỏi.

 

“Nào có đơn giản như thế, dù sao nhà họ Tư Mã cũng là hoàng tộc, giết chết cường giả cảnh giới Nhân Hoàng ngoài Hoa Quốc dĩ nhiên có thể thích làm gì thì làm rồi”.

 

“Nhưng giết Tiêu Chính Văn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, hoàng đế Thiên Văn cũng luôn để ý đến Tiêu Chính Văn, nhà họ Võ đã lánh đời nhiều năm trông có vẻ đã suy tàn nhưng thật ra lại đang giấu tài năng”.

 

“Nhà họ Tư Mã cực kỳ kiêng dè nhà họ Võ, nếu cùng cảnh giới đánh nhau, Tiêu Chính Văn bị giết, nhà họ Võ cũng không có gì để nói, nhưng cao thủ ở cảnh giới này Tư Mã Lôi càng ra tay can thiệp vào, cho rằng Võ Tam Tư và Võ Tận Trung đang bày mưu”.

 

Lý Chính Đạo cười mỉa khinh thường nói.

 

Có thể nói nhà họ Tư Mã là số ít các phán đồ trong rất nhiều hoàng tộc, nhà họ Chu, nhà họ Võ, nhà họ Lý, nhà họ Triệu trong tối ngoài sáng gì cũng luôn chú ý đến từng hành động của nhà họ Tư Mã.

 

Thậm chí ngay cả nhà họ Tần Doanh cũng có thái độ lạnh nhạt với nhà họ Tư Mã, chỉ là vẫn không công khai công kích nhà họ Tư Mã mà thôi.

 

Trong tình hình này với thực lực chiến đấu hàng đầu của nhà họ Tư Mã, dĩ nhiên không dám can thiệp vào chuyện lớn bé ở thế tục.

 

Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đi đến dưới chân núi Hằng Sơn, Độ Ách Chân Quân nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chính Văn, ông ta cũng rất muốn đòi lại “Phá Quân”.

 

Nhưng cuộc nói chuyện lúc nãy của ông ta và Tiêu Chính Văn đã truyền đi khắp cả nước, bây giờ làm gì có lý do để lấy lại?

 

Nếu công khai giành lại thì ông ta lại không phải là đối thủ của mấy người Long Nguyệt nên chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Chính Văn đem “Phá Quân” đi khỏi Hằng Sơn.

 

“Cậu Tiêu, có lời này tôi không biết có nên nói không?”, cuối cùng Độ Ách Chân Quân cũng không kiềm được lên tiếng ngăn cản.

 

“Cứ nói không sao cả, dù sao chưởng giáo Độ Ách đã hào phóng như thế, tôi đây cũng sẵn lòng nghe”, Tiêu Chính Văn lại không để tâm lắm, quay đầu lại cười híp mắt nhìn Độ Ách Chân Quân.

 

“Cậu Tiêu, có phải lần mạo hiểm này của cậu quá lớn rồi không? Không chỉ giết thế tử Mỹ Lục và Phi Lục mà còn giương đông kích tây suýt nữa hại Tung Sơn và Hằng Sơn rồi”.

 

“Tôi nghĩ chắc lúc nãy cậu Tiêu cũng đã nhìn thấy cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nhỏ bé thế nào ở trước mặt đại tài thật sự, sau này đại tài của Hằng Sơn tôi chắc chắn sẽ tự tay đòi lại vật đã mất về”.

 

“Thế nên mong cậu Tiêu phải giữ cẩn thận bảo vật của Hằng Sơn, tránh sau này lại hối hận không kịp”.

 

Ý uy hiếp trong lời nói của Độ Ách Chân Quân đã quá rõ ràng, bề ngoài thì mong Tiêu Chính Văn biết tiến biết lùi, trả “Phá Quân” lại cho Hằng Sơn.

 

Nếu không sau này chắc chắn sẽ trở thành mồi nhóm lửa cho việc Hằng Sơn trở mặt với Tiêu Chính Văn.

 

“Nếu không tránh được trận chiến này, tôi cũng chỉ có thể cung kính chờ, mong rằng đến lúc đó Hằng Sơn đừng khiến tôi thất vọng. Nếu Hằng Sơn giống chưởng giáo Độ Ách thì chẳng thú vị nữa”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn dẫn ba người Long Nguyệt thong dong rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.