Chiến Thần Bất Bại

Chương 3206:




“Chẳng phải mày muốn giết tao sao? Cứ thế đã định trước giữa hai chúng ta chỉ có thể có một người sống”.

 

Nói rồi khoảng cách giữa Tiêu Chính Văn và Tư Mã Minh Húc lại kéo gần mấy chục mét nữa.

Advertisement

Thấy Tiêu Chính Văn đã gần mình trong gang tấc, Tư Mã Minh Húc dứt khoát dừng lại, xoay người nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Sao thế, không chạy nữa à?”

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười đầy vẻ thích thú nhìn Tư Mã Minh Húc.

 

“Tiêu Chính Văn, mày nghĩ giết được tao thì mày sẽ thắng sao? Nói cho mày biết, sau khi tao chết, nhà họ Tư Mã sẽ không tha cho mày đâu. Tao đường đường là hoàng tộc của gia tộc Tư Mã, tuyệt đối không bị một tên hèn hạ như mày giết đâu”.

Advertisement

“Tư Mã Minh Húc tao sinh ra là anh hùng hào kiệt, chết cũng là ma anh hùng. Nhưng Tiêu Chính Văn, mày nghĩ cho kỹ đây, sau này mày sẽ bị nhà họ Tư Mã xé xác, chôn cùng tao thôi”.

 

Vừa dứt lời, Tư Mã Minh Húc bỗng rút kiếm ra dưới cái nhìn chằm chằm cực kỳ hoảng sợ của tất cả mọi người, thanh kiếm xoay chuyển rồi đặt lên cổ mình.

 

“Được, tao đợi xem”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười, chắp hai tay ra sau lưng lạnh lùng nhìn Tư Mã Minh Húc.

 

“Phụt!”

 

Tư Mã Minh Húc hít sâu một hơi, cuối cùng nhìn thế giới này lần nữa, sau đó dùng sức cắt một đường.

 

Máu chảy xuống dọc theo cổ của Tư Mã Minh Húc, thi thể hắn rơi xuống từ trên không trung.

 

“Tư Mã… Tư Mã Minh Húc chết rồi?”

 

Hàn Hương Nhi trợn tròn mắt, không dám tin nhìn thi thể Tư Mã Minh Húc rơi xuống.

 

Lúc này đám người Không Thiên Tường đều im như thóc, thậm chí không dám thở mạnh, nhất là Lương Cảnh Long càng sợ đến mức run cầm cập.

 

Trước đó họ còn tự đắc cho mình là thế tử gia tộc lớn ở ngoài lãnh thổ nên không thèm xem Tiêu Chính Văn ra gì.

 

Nhưng so với Tư Mã Minh Húc, họ chẳng đáng gọi là thế tử gì kia?

 

Trong mắt nhà họ Tư Mã, họ thậm chí còn chẳng bằng một con chó.

 

Nhưng cuối cùng Tiêu Chính Văn vẫn ép buộc Tư Mã Minh Húc phải chết, hơn nữa còn ép Tư Mã Minh Húc tự sát trước mặt các cao thủ ngoài lãnh thổ.

 

Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn thi thể Tư Mã Minh Húc một cái, sau đó xoay người rời đi.

 

Thoáng chốc gần như cả thế giới đều xôn xao.

 

Đầu tiên là chém chết sứ giả của Huyền Thiên Đạo Cung, giờ lại cứng rắn ép chết Tư Mã Minh Húc, hơn nữa còn lấy kiếm chèn ép Ngọc Khuyết Cung, ngay cả Thất trưởng lão của Ngọc Khuyết Cung cũng phải cúi đầu chịu thua Tiêu Chính Văn.

 

Đây đã không thể hình dung bằng từ kinh hãi thế tục được nữa, bởi vì lần này Tiêu Chính Văn phải đối mặt với thế lực lớn thật sự ở ngoài lãnh thổ.

 

So ra năm đại danh sơn quá nhỏ bé, thậm chí trước mặt Ngọc Khuyết Cung, người của năm đại danh sơn chẳng có tư cách để nói chuyện nữa là.
Xem ra là do chúng ta xem thường Tiêu Chính văn rồi, trước đó tôi còn nghĩ ít nhất cậu ta vẫn còn mấy chục năm nữa mói có thẻ dần trưởng thành… Nhưng kết quả hôm nay của cậu ta để để chứng minh mọi thứ.”

Chu Chấn Long nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn không khỏi thở dài nói.

“Tôi lại không nghĩ như thế, nhớ đến lần đầu gặp cậu ta, cậu ta vẫn chỉ ở cảnh giới Nhân Vương cấp một, đến giờ chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.