Chiến Thần Bất Bại

Chương 3099:




“Trương thế tử, tôi khuyên anh tốt nhất nên giữ lại chút đạo đức”.

 

Long Ngao trầm giọng nói với vẻ mặt lạnh lùng.

 

“Nhóc con Tiêu Chính Văn, ra chịu chết đi!”

 

Ai ngờ, Trương Tử Tuấn hoàn toàn không để ý đến lời nói của Long Ngao, mà dồn hết giọng nói của mình, rống lên về phía Long Kinh.

 

Khi tiếng gầm lớn của hắn vang lên, toàn bộ Long Kinh gần như đều nghe rõ mồn một.

 

Hầu như toàn bộ người trong Hoa Quốc, đều không khỏi kinh sợ!

 

“Vừa rồi có phải tôi nghe lầm không?”

 

“Ở Hoa Quốc, lại có người dám quát Tiêu Chính Văn?”

 

Đừng nói là người bình thường ngơ ngác, ngay cả người của năm đại danh sơn đều sửng sốt.

 

Ngay cả những cường giả từ vùng ngoài lãnh thổ trở về, đều bị tiếng gầm thét này làm cho kinh động.

 

 

 

Lúc này trên đỉnh núi chính Thiên Sơn, vài nam nữ trẻ tuổi bước lên màn sáng rồi đáp xuống.

 

Mấy thanh niên này ai cũng có khí chất hơn người, hơn nữa tư thế rất oai nghiêm, ai cũng mặc đồ trắng như thể là tiên trên trời vừa giáng trần.

 

Cho dù là vẻ ngoài hay khí chất đều có thể gọi là làm người khác kinh ngạc.

 

Trong đám người có một người phụ nữ cực kỳ thanh tú khẽ nhíu mày, nhìn về hướng Long Kinh nói: “Trương Tử Tuấn đang làm gì thế chứ?”

 

Sau khi người phụ nữ đó lên tiếng, những người còn lại cũng nhìn về phía người phụ nữ nói: “Em gái Trần, chuyện này có gì kỳ lạ chứ, đám người nhỏ bé như kiến trong thế tục khó tránh sẽ có ý định phản kháng và giãy giụa”.

 

“Thế tử Trương tiện tay dạy dỗ lại đám người trong thế tục cũng là chuyện đương nhiên”.

 

Nói rồi những người khác cũng nở nụ cười khinh thường.

 

Họ nghĩ đám người trong thế tục này dù có phản kháng cũng chẳng làm gì được, một đám yếu đuối mà còn có thể khơi dậy sóng gió lớn lao gì?

 

“Nhưng… người mà anh ta nhắc đến, mọi người không thấy quen tai sao?”

 

Trần Nguyệt Nhi nhíu mày nói.

 

Cô ta là con gái trưởng của nhà họ Trần, cũng là một trong các đệ tử đích truyền của Thiên Cung Bắc Cực.

 

Trước khi quay về thế tục, sư phụ cô ta có dặn dò cô ta, sau khi quay về thế tục tuyệt đối không được chọc vào một người tên là Tiêu Chính Văn, trước đó Thiên Minh Tử đã chết trong tay người này.

 

“Ý cô là người tên Tiêu Chính Văn kia sao? Tôi cũng từng nghe nói, hình như Thiên Minh Tử đã chết trong tay anh ta nhỉ? Hơn nữa Thiên Cung Bắc Cực còn một vị tài năng xuất chúng cũng chịu thiệt trong tay anh ta”.

 

Một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú lên tiếng nói.

 

Người nói đó đến từ một gia tộc cực kỳ lớn ở ngoài lãnh thổ, mặc dù chỉ là một nhánh phụ của gia tộc đó nhưng ở ngoài lãnh thổ cũng có tầm ảnh hưởng nhất định.

 

Thế nên sau khi Thiên Minh Tử bị giết, họ đã ngay lập tức biết được tên của Tiêu Chính Văn.

 

“Ồ? Ý mọi người là phó chưởng giáo của Thiên Cung Bắc Cực vì anh ta nên mới bị thương nặng?”

 

Một thanh niên khác ở bên cạnh cười khẩy nói.

 

Hắn tên là Khổng Thiên Tường.

 

Cũng là người có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất trong đám người.

Ở ngoài lãnh thổ, thậm chí hắn và Thiên Tinh Tử của Thiên Cung Bắc Cực, Vũ Sát của huyết tộc được gọi là ba vị con cưng của trời trong thế hệ trẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.