Chiến Thần Bất Bại

Chương 3085:




Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn ngọn núi trên bầu trời, không khỏi hơi nhíu mày!

 

Lão già mặc áo choàng trắng biến hóa ngọn núi cùng với thần lôi ngũ sắc, hiển nhiên không phải muốn đối phó với Tiêu Chính Văn mà là muốn lợi dụng điểm yếu là toàn bộ Sơn Thành, ép Tiêu Chính Văn đi vào khuôn khổ!

 

“Tiểu bối! Nếu không dập đầu thì cả Sơn Thành này sẽ bị nghiền nát máu thịt lẫn lộn!”

 

Lão già mặc áo choàng trắng hét lớn.

 

“Hừ!”

 

Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, nếu là người khác, có thể sẽ bị lão già mặc áo choàng trắng dọa sợ, nhưng người mà ông ta đối mặt chính là Tiêu Chính Văn, người đang giữ Thiên Sơn Lục Thư!

 

“Nghiền nát máu thịt lẫn lộn? Ông thử nghiền tôi xem!”

 

Lời vừa dứt, Tiêu Chính Văn lại cầm kiếm xông tới, không chút do dự nhấc thanh kiếm Tần Vương trong tay lên, một nhát chém thẳng vào lão già mặc áo choàng trắng!

 

“Vụt vụt vụt!”

 

Trong nháy mắt, hình ảnh phản chiếu của lão già mặc áo choàng trắng đã bị chém mười mấy nhát, ngọn núi trên đỉnh đầu cũng phai nhạt đi nhiều.

 

Thần Lôi Ngũ Sắc cũng biến mất!

 

“Tên tiểu bối kia! Cậu dám làm như vậy với tôi! Một ngày nào đó tôi nhất định lấy mạng chó của cậu!”

 

Lão già mặc áo choàng trắng gào thét, nhưng thanh kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn vẫn không hề nương tay, cứ thế chém xuống!

 

“Dám bày mưu tính kế trước mặt Tiêu Chính Văn tôi sao? Ông muốn kết quả thế này à?”

 

Giờ phút này, lão già mặc áo choàng trắng sợ tái mặt.

 

Thực lực của ông ta rõ ràng vượt xa Tiêu Chính Văn, nhưng bây giờ ông ta lại chỉ có một hình ảnh phản chiếu tới thế tục!

 

Hoàn toàn không thể phản công lại!

 

Với thực lực của mình, nếu cơ thể thật của ông ta ở đây, chỉ cần một cái nhìn là có thể giết chết Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng vào lúc này, hình ảnh phản chiếu bị kẹt trong giới thế tục, cơ thể thật của ông ta lại không thể thông qua con đường đó quay lại giới thế tục!

 

Chẳng khác nào tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn bị động!

 

“Tên tiểu bối ngu dốt! Cậu…”

 

Ông ta còn chưa nói xong, thanh trường kiếm trong tay Tiêu Chính Văn đã đáp xuống hình ảnh phản chiếu của ông ta lần nữa.

 

Giờ phút này, trên cơ thể thật của ông ta có vô số vết thương đang chảy máu!

 

Trên thực tế, ngay từ khi Ngụy Nguyên Cát khiêu khích Tiêu Chính Văn, anh đã đoán ra được phía sau gã nhất định có một kẻ xúi giục khác, cho đến khi Thiên Minh Tử quay về thế tục, Tiêu Chính Văn lập tức nghĩ tới đối phương là vì tham vọng chiếm lấy giới thế tục mà đến!
Vì vậy, Tiêu Chính Văn mới bày ra một ván cờ lớn như vậy, gậy ông đập lưng ông!
“Sao nào, mùi vị này dễ chịu chứ?”
Tiêu Chính Văn chém xuống một nhát kiếm, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh lùng.
“Tiểu bối! Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ giết cả nhà cậu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.