Chiến Thần Bất Bại

Chương 3052:




Lúc này, Sở Hồng Thiên trên Thiên Sơn cũng cảm nhận được điều dị thường, ông ta đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Sơn Thành, càng nhìn thì chân mày lại càng nhíu vào chặt hơn!

 

“Sư phụ, có phải bên phía Sơn Thành xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta có cần…”

 

Không đợi người đàn ông trung niên đứng phía sau mình nói hết câu, Sở Hồng Thiên đã khẽ xua xua tay nói: “Không cần đâu, người của huyết tộc đã rơi vào tròng rồi, lần này, mười phần thì có tới tám, chín phần bọn chúng không còn đường trở về nữa!”

 

“A?”

 

Người đàn ông trung niên nhìn về phía Sở Hồng Thiên bằng vẻ mặt kinh ngạc.

 

Trông ra cả Hoa Quốc, ai là người có thể khiến cho huyết tộc chịu tổn thất lớn tới thế?

 

Thiên Minh Tử sao?

 

Thế nhưng Thiên Minh Tử bây giờ còn tâm tình để lo chuyện bao đồng của Hoa Quốc ư?

 

“Trước lúc này, khi huyết tộc tiến công vào Sơn Thành thì có Hộ Sơn Đại Trận bảo vệ, tại sao hôm nay không khởi động Hộ Thành Đại Trận chứ?”

 

Sở Hồng Thiên lạnh lùng cười nói.

 

Hộ Thành Đại Trận giống với Hộ Sơn Đại Trận, chỉ cần gặp phải nguy hiểm sẽ tự động khởi động.

 

Mà người của huyết tộc có thể tiến vào Sơn Thành ồ ạt nhưng vẫn chưa khởi động Hộ Thành Đại Trận, chỉ có thể nói lên rằng người bố trận muốn tóm hết cả đám!

 

“Sư phụ, ý của ông là bên phía Tiêu Chính Văn đã có chuẩn bị từ lâu?”

 

Người đàn ông trung niên nhìn về phía Sở Hồng Thiên với vẻ không dám tin.

 

“Nếu không thì ông cho rằng dựa vào bọn chúng mà có thể tiến được vào Sơn Thành sao? Chỉ cần tới rồi thì đừng hòng đi! Bỏ đi, chúng ta không cần phải đi một chuyến làm gì, tiếp tục luyện công đi!”

 

Nói xong, Sở Hồng Thiên đi vào trong núi giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

 

Mà trên bầu trời Sơn Thành, đôi bên đã bước vào giai đoạn giằng co, ông lão mặc đồ trắng không nhường một tấc, hai bá tước của huyết tộc cũng càng muốn thử sức!

 

“Ông cụ, tôi khuyên ông đừng tự hiểu nhầm, mục đích chuyến đi lần này của chúng tôi chỉ là để trừ khử nhà họ Chu, không liên quan gì tới người khác! Nếu như ông cụ cứ khăng khăng làm theo ý mình thì đừng trách tôi ra tay vô tình!”

 

Lục Tiểu Thiến nói, đẩy cửa bước xuống khỏi chiếc xe sang, lạnh lùng nhìn về phía ông lão tóc trắng.

 

“Giao nộp nhà họ Chu? Cô cho rằng dựa vào cô cũng xứng để nói ra lời này sao?”

 

Đúng vào lúc này, khi một giọng nói lạnh tanh vang lên, một dáng người cao lớn oai hùng đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng ông lão tóc trắng.

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang chậm rãi tiến tới, gần như người dân cả Sơn Thành đều phát ra những tiếng kinh hô.

 

“Là vua Bắc Lương!”

 

“Người dân Sơn Thành chúng ta được cứu rồi!”

 

“Tôi đã nói rồi mà, tới thời khắc mấu chốt thì vẫn chỉ có vua Bắc Lương là đáng tin hơn cả!”

Không ít người dân Sơn Thành đồng loạt khom lưng rất sâu hướng về phía Tiêu Chính Văn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.