Chiến Thần Bất Bại

Chương 3002:




Tiêu Chính Văn chế nhạo.

 

“Cậu Tiêu, nhưng chúng ta cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Một mặt, bên phía võ tông vẫn cần đại trưởng lão đi đàm phán với bọn họ, mặt khác, nhân sự ở các thành phố lớn vẫn cần phải phân tán!”

 

“Nói cách khác, chúng ta cũng chưa sẵn sàng chiến đấu với đối phương!”

 

Tấn Vũ lại cau mày nói.

 

Một khi hai bên lại xâu xé lẫn nhau, rất có khả năng sẽ gây ra một trận chiến lớn không thể đoán trước hậu quả.

 

Đến lúc đó, các thành phố lớn ở Hoa Quốc sẽ trở thành mục tiêu chính của huyết tộc, thành phố lớn nào mà không có hàng chục triệu dân Hoa Quốc chứ?

 

Hoa Quốc không thể gánh chịu được tổn thất lớn như vậy.

 

“Về điểm này anh cứ yên tâm, bây giờ chúng ta đang trong thế vững chắc, người của huyết tộc cũng không phải kẻ ngốc. Không bị dồn đến bước đường cùng thì bọn họ sẽ không hấp tấp khai chiến đâu!”

 

“Hơn nữa, lần này tôi đến Hằng Sơn không phải để giết người mà là cứu người. Việc Hắc Băng Đài cần làm bây giờ là giữ liên lạc kịp thời với huyết tộc, đồng thời sơ tán người dân ở các thành phố lớn càng sớm càng tốt!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn Tần Vũ nói.

 

“Được, tôi hiểu ý của cậu rồi. Bất kể thế nào cũng không thể để Thiên Minh Tử lợi dụng sơ hở, tôi sẽ phái người đi làm ngay!”

 

Tần Vũ gật đầu, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

 

Tiêu Chính Văn rất chắc chắn về những hành động của huyết tộc, điều duy nhất không thể là để Thiên Minh Tử gây loạn thêm lần nữa.

 

Về phần huyết tộc, cũng không thể vì thất bại trên đỉnh Hoa Sơn mà rút khỏi giới thế tục.

 

Bất kể là thế lực bên nào thì cũng chỉ có một mục đích, đó là tìm di tích Long Tộc!

 

Trước khi có được lợi ích từ di tích Long Tộc, bất cứ bên nào đều không thể rút lui khỏi giới thế tục.

 

Lúc Tiêu Chính Văn đến gần Hằng Sơn thì đã là nửa đêm.

 

Lúc này, Hằng Sơn bao quanh bởi sương mù máu dày đặc, dưới ánh trăng chiếu rọi, cả ngọn núi bao trùm trong tầng tầng lớp lớp sương máu, trông vô cùng kỳ quái.

 

Lúc này, dưới chân núi Hằng Sơn, trên một ngọn đồi vô danh, vài thanh niên mặc trang phục luyện công đang xì xào bàn tán.

 

“Hừ, theo tôi thấy, lần này Tiêu Chính Văn không muốn trở mình nữa rồi. Mọi người nói xem, đợi đến lúc trận pháp sương máu tan đi, liệu chúng ta có thể trở lại sống sống như mấy trăm năm trước không?”

 

Một thanh niên trẻ nói với vẻ mơ ước.

 

Đến lúc đó, bọn họ có thể thoải mái cướp đoạt, hễ thấy cô gái xinh đẹp nào ngoài đường đều có thể lôi về xử lý!

 

Đối với bọn họ, đó là cuộc sống của thần tiên!

 

Nhưng sự ra đời của Tiêu Chính Văn đã phá hủy cuộc sống tươi đẹp của họ!

 

“Hừ, tôi nghĩ không bao lâu nữa giới thế tục sẽ là thiên hạ của chúng ta! Thiên hạ võ tông vốn là một nhà mà!”

 

Vài thanh niên bên cạnh cũng phụ họa theo.

 

Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên lặng lẽ xuất hiện sau lưng mấy người bọn họ.

 

“Xẹt!”

 

Một tia sáng lạnh lóe lên, đầu của một trong số họ lăn xuống đất, còn xác ngã sang một bên.

 

“A?”

 

“Ai đấy?”

 

Mấy thanh niên cũng cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, tất cả đều rút kiếm ra và cảnh giác nhìn xung quanh!

 

“Anh Vũ Long, không phải là người của huyết tộc đấy chứ!”

 

Bọn họ tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy dấu vết của kẻ sát nhân.

Người thanh niên tên Vũ Long kia cầm thanh kiếm dài trong tay, hét vào rừng cây tăm tối xung quanh: “Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám đến Vạn Kiếm Các làm loạn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.