Chiến Thần Bất Bại

Chương 2887:




Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không thể không thừa nhận, võ giả thông thường căn bản chẳng thể so với thế tử.

 

Dù là kinh nghiệm hay là thủ đoạn thì đều bị thế tử bỏ xa mười mấy con phố!

 

Thế nhưng chính vì như vậy mà trận đại chiến trước mắt cũng là khảo nghiệm đối với hai người Long Nguyệt và Long Hình!

 

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Tiêu Chính Văn lại vang lên thêm lần nữa, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày, rút điện thoại ra liếc nhìn, sau đó bấm nghe máy!

 

“Khụ!”

 

Ngay cả Thiên Hành cũng suýt bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức tới độ hộc máu!

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn thoát được một kiếp nạn, thế nhưng giờ cậu ta vẫn bị năm cao thủ bao vây tấn công mà.

 

Đã là lúc này rồi mà vẫn còn tâm trí nhận điện thoại sao?

 

“Tiêu Chính Văn, cậu dám coi thường chúng tôi!”

 

Ngay cả Thiên Hành cũng không nhẫn nhịn được mà gầm lên!

 

Ông ta là nhân vật ở đẳng cấp bá chủ bên trong thánh vực, mấy trăm năm nay, không biết đã có bao nhiêu cao thủ chết dưới lưỡi kiếm của ông ta rồi.

 

Hơn nữa, hiện giờ khoảng cách để ông ta tiến tới cảnh giới Nhân Vương cấp năm cũng chỉ còn một bước mà thôi!

 

Thế nhưng hôm nay ông ta lại bị Tiêu Chính Văn coi thường như vậy, dù tính khí ông ta có tốt tới đâu thì cũng không nhịn nổi cục tức này!

 

Thiên Hành vung tay lên, một tia sáng vô cùng chói mắt liền xuất hiện trong lòng bàn tay của ông ta!

 

Ngay sau đó, quả cầu ánh sáng đó ngày càng trở nên lớn hơn, thậm chí còn giống như một vầng mặt trời nhỏ trôi giữa khoảng không!

 

“Liệt Nhật Đương Không!”

 

Khi ông ta gầm lên đầy phẫn nộ, quả cầu ánh sáng đó giống như một vầng mặt trời diễm lệ từ từ nhô lên.

 

Thế nhưng thứ mà nó mang tới cho thế giới này lại không phải là ánh sáng và sự ấm áp mà là áp lực bất tận và sát khí cực kỳ khủng bố!

 

Lúc này, ngay cả mấy người Kiều Nhi cũng lộ ra vẻ phẫn nộ, dù bọn họ không có địa vị và danh vọng như Thiên Hành, thế nhưng đã từng có lúc nào bị người ta xem thường như thế?

 

Dù gì bọn họ cũng là cường giả đỉnh cao ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, hành động của Tiêu Chính Văn rõ ràng đang chà đạp lên trên lòng tự tôn của bọn họ!

 

Lúc này, bốn người còn lại cũng gần như ra tay cùng một lúc, sự áp bức vô biên san phẳng hết tất cả núi cao và những toà nhà cao tầng xung quanh chỉ trong nháy mắt!

 

Rõ ràng, mấy người bọn họ đã không còn khoanh tay đứng nhìn nữa.

 

Tất cả mọi người đều hận Tiêu Chính Văn thấu xương, chỉ muốn dùng một đòn xé xác Tiêu Chính Văn ra luôn thì mới có thể xả hết được sự căm phẫn trong lòng!

 

Tiêu Chính Văn lại giống như người ngoài cuộc, anh nói vào bên trong điện thoại: “Không sao, chỗ tôi giờ đang gặp phải chút vấn đề, anh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa vung tay lên, con dao quân đội năm cạnh kéo theo một cái đuôi dài lao về phía nhát kiếm mà ông Đồng vừa mới chém ra!

Chỉ riêng kiếm khí của thanh kiếm đó đã có thể làm rung động cả sông núi, ngay cả mấy người Chu Thuỵ Chân đang chiến đấu kịch liệt cũng không thể không liên tiếp lùi ra sau trước sự mãnh mẽ của uy thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.