Chiến Thần Bất Bại

Chương 2777:




Larmor giễu cợt nói: “Thế giới này đen tối hơn cậu nghĩ rất nhiều. Đôi khi, sức mạnh không phải là nhân tố quan trọng quyết định thắng thua!”

 

Long Hình nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào mặt Larmor!

 

“Sao, cậu không phục à, hay là cậu đánh tôi đi? Nghiến răng nghiến lợi cũng không giải quyết được vấn đề. Như tôi bây giờ có thể đánh cậu thế nào tùy thích, còn cậu thì sao? Đến cả đánh trả lại cũng chỉ là mong ước xa vời!”

 

Larmor nói xong giơ lên tát vào mặt Long Hình một cái!

 

 

 

“Hèn hạ!”

 

Lúc này Long Hình trừng mắt đến sắp nứt ra, nhưng tiếc rằng cơ thể của anh ta bị áp lực cường đại giam cầm, hoàn toàn không thể cử động!

 

“Ha ha ha!”

 

Nghe vậy, Larmor ngửa mặt cười to, chỉ vào mũi Long Hình, nói với đám đông: “Chỉ dựa vào cậu cũng xứng đắc tội với Thế tử lâu đài Versailles sao?”

 

“Để cậu dâng ra tòa lâu đài cổ đó, chính là cho cậu cơ hội nịnh bợ Thế tử, vậy mà cậu dám từ chối?”

 

“Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Trước mặt Thế tử, ngươi là một con kiến hôi! Hôm nay, tôi phải thay mặt Thế tử giết chết tên nhãi người Hoa Quốc không biết sống chết này, ai có ý kiến?”

 

Larmor tự đắc cười ha ha.

 

“Các người hẳn cũng biết tòa lâu đài cổ đó là của ai! Cho dù là người của lâu đài Versailles cũng tuyệt đối không dám cướp bóc trắng trợn như vậy trước mặt người đó!”

 

“Nếu hôm nay hai người chúng tôi tử trận ở chỗ này, không lâu đâu, các người nhất định sẽ bị xử gọn!”

 

Long Nguyệt căm phẫn nhìn sáu cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương!

 

Nếu đối phương đã hoàn toàn đứng về phía lâu đài Versailles, cho dù Long Nguyệt có nói ra tên của Tiêu Chính Văn cũng không hẳn có thể dọa được bọn họ!

 

Trừ khi Tiêu Chính Văn có mặt ở đây!

 

Nhưng Tiêu Chính Văn đang cách xa ngàn mét, vừa mới bình định Vy Hào, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ?

 

“Cô nhóc, cơm có thể ăn lung tung, còn có những chuyện thì không được nói nhảm! Chúng tôi cũng không phải giúp đỡ lâu đài Versailles, mà là những kẻ thấp kém Hoa Quốc các cô không xứng đáng đặt chân đến lãnh thổ của chúng tôi!”

 

“Nếu không phải niệm tình cô còn trẻ người non dạ thì bây giờ hai người các cậu đã là hai cái xác rồi!”

 

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

 

“Hừ! Thật sự cho chúng tôi mở rộng hiểu biết, sáu vị cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, ức hiếp hai hậu bối chúng tôi, các ông thật không biết xấu hổ!”

 

Long Hình hét với người đàn ông trung niên đứng ở phía xa!

 

“Ha ha, ức hiếp các cậu? E là các cậu còn không biết thế nào mới gọi là ức hiếp?”

 

Người đàn ông trung niên chế nhạo.

 

Một ông già bên cạnh liếc nhìn Long Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia tà ác nói: “Một cô gái xinh đẹp như cô mà chết như vậy thì cũng thật đáng tiếc, chi bằng hôm nay tôi để cô một lần chân chính làm phụ nữ, thế nào?”

 

Nói xong, ông già đó ngửa mặt lên cười ha ha.

“Cho dù giết hai người ở đây, Hoa Quốc dám đối địch với Âu Lục bây giờ không? Versailles đã trở lại, đối mặt với nhiều Thế tử như vậy, Tiêu Chính Văn là cái thá gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.