Chiến Thần Bất Bại

Chương 2729:




 

Sở Hồng Thiên là người duy nhất có thể nhận rõ tình thế tại nơi này, bây giờ Tiêu Chính Văn căn bản chẳng buồn nói đạo lý gì với người của võ tông, vốn dĩ đám người trong võ tông này đều quy phục trước vũ lực của Tiêu Chính Văn!

 

Vậy nên chuyện có thể giải quyết bằng nắm đấm, Tiêu Chính Văn tuyệt đối sẽ không phí lời với bọn họ!

 

Sở Hồng Thiên không chỉ có địa vị rất cao ở Thiên Sơn mà cũng cực kỳ có danh vọng ở trong võ tông.

 

Mọi người thấy Sở Hồng Thiên đã tỏ rõ thái độ thì cũng đồng loạt hùa theo.

 

Nhiệm vụ cấp bách trước mắt vẫn là giữ lấy tính mạng, dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng đã nói rất rõ rồi, hoặc là lập công chuộc tội, hoặc là chết!

 

“Chỉ là không biết chúng tôi giết tới Vy Hào vào thời điểm nào?”

 

Sở Hồng Thiên vô thức hỏi một câu.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Sở Hồng Thiên, bình thản nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, theo tôi thấy, chi bằng hôm nay xuất phát luôn đi!”

 

Hôm nay?

 

Lạc Trường Sinh lấy hết can đảm tiến lên trước một bước, nói: “Cậu Tiêu, đệ tử môn đồ chúng tôi vẫn còn chưa hay tin, có thể cho chúng tôi thời gian một ngày để thông báo xuống bên dưới hay không?”

 

“Dẫu sao nếu chỉ dựa vào chúng tôi, muốn giết sạch võ giả Vy Hào thì nhân lực thật sự hơi yếu!”

 

Thật ra Lạc Trường Sinh cũng tính có thể trì hoãn được bao nhiêu thì trì hoãn, thậm chí từ đầu tới cuối, gã đều không muốn nhúng tay vào chuyện này làm gì!

 

“Thời gian một ngày? Quá dài, chỉ có thể cho mấy người một buổi chiều thôi, sáng sớm ngày mai buộc phải xuất phát! Tới lúc đó, tôi sẽ đợi mấy người ở vùng duyên hải phía Đông, các người liệu mà làm đi!”

 

“Nếu như sáng ngày mai, ai lâm trận bỏ chạy thì đừng trách tôi xử lý theo quân pháp!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn xua tay ý bảo mọi người lui xuống!

 

Ngay tức thì, ngay cả Lạc Trường Sinh cũng ngẩn ra tại chỗ, cái gì gọi là xử lý theo quân pháp?

 

Bọn họ không phải là quân đội của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn rõ ràng đang đối đãi với bọn họ như quản lý cấp dưới!

 

“Còn không đi?”

 

Long Thất trầm giọng chất vấn.

 

“Được được được, sáng ngày mai chúng tôi nhất định sẽ tới đúng giờ!”

 

Lạc Trường Sinh nghiến răng, quay người rời đi.

 

Thấy Lạc Trường Sinh rời đi, những tông chủ và môn chủ khác cũng đồng loạt chán nản đi theo ra sau.

 

Mãi tới sau khi mọi người đi rồi, ông Quý mới khẽ nhíu mày nói với Tần Vũ: “Quyết định này của cậu Tiêu có phải hơi tắc trách rồi không, không phải không thể giết sạch hết Vy Hào, thế nhưng đối địch với Thiên Đạo Minh Ước thì quả thực có phần không lý trí!”

 

Dù Tiểu Thái Tông cũng vì làm trái lại Thiên Đạo Minh Ước mà bị hại, thế nhưng tình cảnh của hai người lại hoàn toàn khác nhau!

 

Tiểu Thái Tông chỉ kháng nghị, mà Tiêu Chính Văn lại trắng trợn đứng về phía đối lập với Thiên Đạo Minh Ước.

 

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn còn lấy cái chết ra để uy hiếp cả võ tông, cách cùng kéo bọn họ xuống dưới nước mặc dù cũng có điểm tài trí, thế nhưng sau này nhất định sẽ bị võ tông báo thù!

Đối với bản thân Tiêu Chính Văn mà nói, quyết định này tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.