Chiến Thần Bất Bại

Chương 2713:




 

Ngọn núi chính của năm đại danh sơn có thể nói là nơi quy tụ của tất cả tư liệu sách cổ.

 

Ngọn núi chính của Hằng Sơn bị phá huỷ, vậy thì vô số trận pháp, công pháp đã lưu truyền mấy nghìn năm cũng sẽ bị chôn sâu dưới lòng đất cùng với ngọn núi chính của Hằng Sơn!

 

“Cậu ta đang cắt đứt dòng chảy lưu truyền của Hằng Sơn!”

 

Ông lão đứng bên cạnh đứng bật dậy, lồng ngực phập phồng không thôi!

 

Bên trong võ tông có một quy định bất thành văn, dù có mối thù thâm sâu tới độ nào thì cũng tuyệt đối không thể giết sạch hết những người kế thừa!

 

Nếu không thì sự tích luỹ cả mấy nghìn năm sẽ bị huỷ hoại chỉ trong phút chốc!

 

Cũng chính vì nguyên nhân này mà võ tông mới có thể không ngừng phát triển lớn mạnh.

 

Dù có một số tông môn đã bị tiêu diệt, thế nhưng dòng chảy lưu truyền vẫn còn, chỉ cần có một, hai người giữ được mạng sống thì vẫn có thể xây dựng lại tông môn!

 

Thế nhưng lần này Hằng Sơn quả thực đã bị Tiêu Chính Văn nhổ cỏ tận gốc, dù cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở về xây dựng lại Hằng Sơn thì những cuốn sách cổ đó cũng chẳng thể tìm lại được nữa!

 

Điều này sẽ khiến cho Hằng Sơn hình thành một phần đứt đoạn vô cùng nghiêm trọng, thậm chí nhân tài cũng sẽ suy yếu từ đây!

 

“Ôi chao! E rằng sau này khi cường giả vùng ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn trở về thì nhất định sẽ một mất một còn với cậu ta! Chuyện này không một ai nói đỡ được đâu!”

 

Lý Chính Đạo khẽ lắc đầu.

 

Chiến lực kinh khủng của Tiêu Chính Văn quả thực đã khiến cho cụ ta phải nhìn bằng con mắt khác.

 

Thế nhưng lúc này Lý Chính Đạo vẫn âm thầm cười khổ trong lòng, dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng còn quá trẻ!

 

Làm việc căn bản không phân nặng nhẹ, dù đệ tử Hằng Sơn có phạm phải sai lầm lớn tới đâu thì cũng không thể huỷ hoại nền móng của người ta chứ!

 

“Một mất một còn? E rằng chỉ cần cường giả vùng ngoài lãnh thổ của Hằng Sơn trở về thì sẽ lập tức truy sát Tiêu Chính Văn, tuyệt đối sẽ không để cho cậu ta có cơ hội nghỉ ngơi! Tới lúc đó chỉ có thể là hành hạ tới chết, đâu còn nói được tới chuyện sinh tử chi nữa!”

 

Ông lão nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Lý Chính Đạo khẽ gật đầu, dòng chảy lưu truyền bị người ta chặn đứt, ai có thể nhẫn nhịn nổi đây?

 

Khoảnh khắc này, đám người Tung Sơn vẫn chưa bị Tiêu Chính Văn tìm tới cửa đã hoàn toàn chấn động vì hành động chém giết quả quyết của Tiêu Chính Văn!

 

Tuyệt đối không thể liều mạng với Tiêu Chính Văn, bọn họ không muốn trở thành Hoa Sơn hay Hằng Sơn thứ hai!

 

“Mau, cử người tới Long Kinh ngay lập tức!”

 

Một ông lão ngồi bên trong chính điện của Tung Sơn lớn tiếng gầm lên với mấy người đàn ông trung niên bên dưới!

 

“Sư phụ, lẽ nào chúng ta thật sự phải cúi đầu trước cậu ta hay sao? Hoa Sơn và Hằng Sơn đều có thể…”

 

“Có thể cái rắm! Cậu muốn nói bọn họ hy sinh anh dũng à? Có cái rắm!”

 

“Bọn họ không còn cơ hội nhận sai nữa nên mới buộc phải chết! Chỉ người sống sót thì mới có thể diện! Hiểu chưa hả?”

 

Ông lão đã hoàn toàn nổi điên.

Người khác không nhìn ra nhưng cụ ta lại nhìn thấy rất rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.