Chiến Thần Bất Bại

Chương 2706:




 

Ánh kiếm và Hộ Sơn Đại Trận của Huệ Mi va vào nhau, vầng sáng bao phủ khắp cả trời, ngay cả mấy ngọn núi nhỏ bên cạnh cũng nổ tung cùng một lúc.

 

Uy thế này đáng sợ như thể muốn hủy diệt cả đất trời một vùng.

 

Đừng nói là người bình thường, ngay cả môn chủ của tông môn cũng có không ít người sợ đến nỗi run lẩy bẩy.

 

Mà ba con rồng cũng quấn vào nhau lao vào đụng phải Hộ Sơn Đại Trận của Huệ Mi như một thanh kiếm rắn chắc.

 

“Haizz! Cuối cùng vẫn không thể tránh được trận chiến này”.

 

Lý Chính Đạo bất lực thở dài nói.

 

“Hừ, đứng trước kiếm Khai Thiên thì phần thắng của Tiêu Chính Văn gần như có thể nói là không đáng kể”.

 

Ông lão bên cạnh Lý Chính Đạo lạnh lùng nói.

 

Lý Chính Đạo khẽ lắc đầu.

 

Nếu không có kiếm Tần Vương thì quả thật Tiêu Chính Văn không có cơ hội thắng, dù vũ khí thần kỳ có linh thức nhưng vẫn là vật bất động.

 

Nói là thế nhưng vũ khí này lại có thể phóng đại sức mạnh vô hạn của con người, đây cũng là lý do tại sao năm đại danh sơn đều có vật bảo trấn núi của riêng mình.

 

Tất cả vật bảo trấn núi đều là những vũ khí có lai lịch lớn.

 

Chẳng hạn như kiếm Khai Thiên, dù chỉ mới có cảnh giới Nhân Vương cấp một cũng đủ để khiến nó phát huy được sức chiến đấu một phần mười.

 

Dù không thể một kiếm chém đứt Thục Sơn như truyền thống nói, nhưng thừa sức giết Tiêu Chính Văn.

 

Chỉ là thanh kiếm trong tay Tiêu Chính Văn cũng rất lợi hại.

 

Lý Chính Đạo chỉ không thể xác định được đó có phải là kiếm Tần Vương trong truyền thuyết hay không mà thôi.

 

Nếu Tiêu Chính Văn đang giữ kiếm Tần Vương thì cuộc chiến này vẫn chưa biết ai sẽ là người thua cuộc.

 

“Nếu Tiêu Chính Văn đang cầm kiếm Tần Vương thật thì e là vẫn không thể nói trước kết quả của trận chiến này. Mặc dù kiếm Khai Thiên có thể chém đứt cả Thục Sơn, nhưng kiếm Tần Vương cũng có thể chém được cả Thiên Hà”.

 

Lý Chính Đạo lẩm bẩm.

 

Kiếm Khai Thiên từ từ giơ lên bầu trời, kiếm Tần Vương và kiếm Khai Thiên đều phát ra tiếng va chạm vang dội trong không trung.

 

Ngay cả thanh kiếm khổng lồ được tạo ra bởi ba con rồng cũng lập tức tan rã.

 

Tiêu Chính Văn cũng bị chấn động lùi lại một bước.

 

Nếu không có Hộ Sơn Đại Trận thì lúc này Hỏa Long Chân Quân e là cũng phải lùi về sau mấy bước.

 

Sức mạnh cuồng bạo đó quá mạnh, chỉ dư chấn thôi mà cũng khiến toàn bộ cây cối trong vòng năm cây số đều bật gốc.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu đã biết sự lợi hại của kiếm Khai Thiên chưa? Kiếm này xuất hiện thì sinh vật sống cũng biến thành tro bụi. Nếu Huệ Mi tôi đã sắp biến mất thì vài con kiến nhỏ bé không cần phải sống”.

 

Hỏa Long Chân Quân giơ tay lên vung kiếm Khai Thiên trong tay ra, rống to lên.

 

“Vậy à? Tôi nghĩ chưa hẳn”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy rồi lại vung kiếm lên.

 

Ầm!

 

Một luồng sáng chói mắt bắn ra giữa bầu trời đỉnh núi Huệ Mi chiếu sáng trong năm cây số xung quanh.

 

Thậm chí nhiều người phải nhắm mắt lại để tránh cực quang chói mắt.

 

Cùng lúc đó cả dãy núi Thục Sơn đều chấn động dữ dội như thể xảy ra động đất trên tám độ richter.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.