Chiến Thần Bất Bại

Chương 2640:




Trong phút chốc, giống như hàng triệu thanh kiếm mùa thu phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cùng nhau đâm về phía Tiêu Chính Văn!

 

Khác với những kiếm trận thông thường, Nhiếp Tri Cổ đâm ra nhát kiếm này, như mang theo một sức mạnh hủy thiên diệt địa!

 

Ngay cả đám đông bên dưới cũng cảm thấy cơ thể của họ như bị hút vào bóng kiếm của Nhiếp Tri Cổ!

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông bên dưới sợ hãi hét lên!

 

Cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương quả thực có thể một người nghiền nát một quốc gia.

 

Chỉ với sức mạnh khủng khiếp này, hỏi trên đời còn có ai dám đọ sức với họ?

 

Đối mặt với sự kết hợp của hai người bọn họ, Tiêu Chính Văn vẫn vô cùng bình tĩnh!

 

Anh thuận tay phóng con dao quân đội năm cạnh bay thẳng đến chỗ Nhiếp Tri Cổ!

 

Mặt khác, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đồng thời đâm thẳng vào Cái Tử Anh!

 

“Ầm!”

 

Sau một tiếng động lớn kinh thiên động địa, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ va chạm với thanh kiếm lớn của Cái Tử Anh!

 

Lực phản chấn mạnh đến mức khiến cho cả bầu trời phát ra ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt!

 

Giống như vũ khí hạt nhân được kích nổ trên không trung, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại, không dám nhìn thẳng!

 

Cộc cộc cộc!

 

Tiêu Chính Văn bị lực phản chấn kinh khủng này đánh bật lùi về phía sau ba bước!

 

Mà Cái Tử Anh liên tục lui về phía sau hơn mười bước!

 

“Giết!”

 

Cái Tử Anh phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa, đến cả bầu trời cũng run lên vì tiếng gầm của cụ ta!

 

 

 

Trong tiếng gầm phẫn nộ này cũng mang theo uy thế của trận pháp, nếu như không phải Tiêu Chính Văn đã lĩnh hội được sự tồn tại của chân khí, ngoài ra có sự bảo hộ của chân khí, e rằng lúc này đã chấn động tới mức chảy máu luôn rồi!

 

Dù là như vậy, cơ thể của Tiêu Chính Văn cũng đông cứng giữa không trung, xuất hiện sự thất thần rất ngắn!

 

Một bên khác, nhìn thấy cơ thể của Tiêu Chính Văn đông cứng, Nhiếp Tri Cổ cũng không để vụt mất cơ hội, vung kiếm chém xuống.

 

Có thể nói, đây là thời cơ chiến đấu tốt nhất cả nghìn năm mới có một lần!

 

Chỉ cần Tiêu Chính Văn sơ hở chút thôi, nhất định sẽ mất mạng dưới nhát kiếm của Nhiếp Tri Cổ!

 

Ngay tức thì, ánh kiếm lượn vòng, trên bầu trời giống như xuất hiện vô số vầng thái dương, ánh sáng sắc lạnh vô cùng chói mắt!

 

Sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi mạnh mẽ!

 

Dù là mấy người bình thường như Lãnh Kế Hồng cũng có thể nhìn ra được, bởi vì ban nãy hành động của Tiêu Chính Văn có hơi ngừng lại trong thoáng chốc, Tiêu Chính Văn đã ở trong thế yếu tuyệt đối rồi!

Liễu Thanh siết chặt tay thành nắm đấm, thầm hận cảnh giới của bản thân quá thấp, căn bản chẳng thể giúp được gì cho Tiêu Chính Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.