Chiến Thần Bất Bại

Chương 2582:




 

Lúc này, ngay cả những người bên dưới đang xem trận chiến cũng có thể nhận ra rằng trên người Tiêu Chính Văn đang cất giấu một bí mật lớn.

 

Bởi vì thực lực anh thể hiện quá mạnh mẽ.

 

Nếu anh tiếp tục phát triển, rất có khả năng sẽ đột phá lên cảnh giới Nhân Vương trong một khoảng thời gian ngắn.

 

Đến lúc đó, đám người Lữ Thanh Phong còn là cái thá gì nữa!

 

Trước mặt Nhân Vương, Bán Bộ Nhân Vương chỉ yếu ớt như một đứa trẻ, thậm chí Tiêu Chính Văn cũng có thể dễ dàng chém chết bọn họ.

 

Nhưng vào lúc này, màn ánh sáng vàng khẽ lay động.

 

Ngay sau đó, vô số kiếm khí cùng lúc phóng ra từ trong màn ánh sáng, phóng về phía Lữ Thanh Phong.

 

Trong nháy mắt vị trí tấn công và phòng thủ thay đổi, vừa rồi Tiêu Chính Văn gần như đã phải chết, nhưng trong nháy mắt, Lữ Thanh Phong lại rơi vào thế nguy hiểm.

 

Bởi vì đó là kỹ năng độc nhất của Lữ Thanh Phong, nhưng vô số kiếm ảnh đó chân thực đến mức khiến Lữ Thanh Phong toát mồ hôi hột.

 

“Giết!”

 

Lữ Thanh Phong gầm lớn, lại giơ kiếm lên chém giết.

 

Nhưng ông ta không thể ngờ rằng lại phải đối mặt với kỹ năng độc nhất của chính mình.

 

Từng luồng sáng vụt bay, vô số tiếng kim loại va chạm vang lên.

 

“Keng keng keng!”

 

Cho đến cuối cùng, Lữ Thanh Phong lại bị chính chiêu thức của mình đánh lùi mấy chục bước.

 

Lúc này, trên mặt Lữ Thanh Phong đầy vẻ kinh hãi.

 

Ông ta vừa phải đối phó với chiêu thức của chính mình, vừa phải để mắt đến Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa, điều khiến ông ta càng không thể tin được chính là khí tức của Tiêu Chính Văn không hề bị rối loạn, ngược lại anh còn bình tĩnh nhìn mọi thứ trước mặt.

 

Xem ra thực lực của Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn cả cao thủ Bán Bộ Nhân Vương như ông ta.

 

Sao có thể thế được?

 

“Bùm!”

 

Lúc Lữ Thanh Phong còn đang run sợ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên đánh tới.

 

Tiếng nổ lớn vang lên, cả người Lữ Thanh Phong toát mồ hôi lạnh.

 

Thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, đã vội vàng giơ nắm đấm chống đỡ.

 

“Bùm!”

 

Tiếng nổ lớn vang lên, hai người lại tách ra xa.

 

Lúc này, Lữ Thanh Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, sao bay đầy trước mắt.

 

Bây giờ Lữ Thanh Phong mới thực sự cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Dưới cú đánh vừa rồi, Tiêu Chính Văn không hề nhúc nhích, trong khi ông ta lại phải lùi lại ba bước.

 

Điều này chứng tỏ điều gì?

 

Có nghĩa là từ đầu đến giờ, đối phương vẫn chưa phát huy hết sức lực!

 

“Thằng nhãi, xem ra hôm nay tôi phải thể hiện hết bản lĩnh cho cậu thấy mới được!”

 

Sắc mặt Lữ Thanh Phong vô cùng khó coi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.