Chiến Thần Bất Bại

Chương 2546:




 

Tiêu Chính Văn liếc mắt nhìn con rắn lớn, anh đã từng nhìn thấy loại mãnh thú khổng lồ này trên chiến trường ngoài lãnh thổ, nhưng đây là loài chỉ có ở vùng ngoài lãnh thổ!

 

Việc này chứng tỏ rằng ai đó đã cố ý đưa những con mãnh thú này từ vùng ngoài lãnh thổ vào giới thế tục!

 

Ở vùng ngoài lãnh thổ, đám mãnh thú này không thể làm nên sóng to gió lớn gì, nhưng khi chúng xuất hiện ở giới thế tục thì lại khác!

 

Dù một con rắn hay một con thằn lằn to như quả đồi nhỏ cũng có thể gây ra thương vong rất lớn.

 

Ngay cả quân đội cũng sẽ bất lực trước những con mãnh thú này!

 

Tuy nhiên, rõ ràng ông lão đối đầu với con rắn không phải người thường.

 

Ông lão nhấc tay, thanh kiếm xuất hiện, sau đó lập tức chém về phía con rắn một nhát!

 

Nhìn thấy cảnh này, Chu Lâm Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đây cũng chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm.

 

Hôm nay là rắn, còn ngày mai? Ngày kia thì sao?

 

“Anh Tiêu, Sơn Thành của chúng ta có…”

 

Chu Lâm Lâm vô thức nhớ tới tin tức mà cô ấy đọc được lúc sáng, tại một thị trấn phía Tây Bắc, hàng trăm con mãnh thú xuất hiện trong một đêm.

 

Trong vòng chưa đầy một giờ, toàn bộ thị trấn đã bị tàn sát!

 

Nếu cảnh tượng này cũng xảy ra ở Sơn Thành thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!

 

“Không đâu, võ tông gần Sơn Thành sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra! Sau này mọi người khi ra ngoài nhất định phải cẩn thận hơn, một khi gặp nguy hiểm lập tức gọi cho tôi ngay!”

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.

 

Lúc này, năm đại danh sơn cuối cùng cũng đã lên tiếng với cả nước thông qua các phương tiện truyền thông, hơn nữa còn đảm bảo nhất định sẽ cử các cao thủ đến trấn giữ các thành phố lớn trên cả nước để ngăn chặn những vụ việc tương tự tái diễn!

 

Sau khi Tiêu Chính Văn nhìn thấy tin tức, không khỏi bật cười lạnh lùng.

 

Năm đại danh sơn sao lại có lòng tốt như vậy, bọn họ rõ ràng muốn dùng cách này khống chế toàn bộ Hoa Quốc trong lòng bàn tay!

 

Để nhằm chống lại giới chính trị!

 

Chỉ là trước mắt không phải lúc tính toán rõ ràng với năm đại danh sơn.

 

Vì vậy, Tiêu Chính Văn cũng không để ý tin tức này.

 

Trở về Long Kinh chưa bao lâu, ông cụ Quý đã chủ động gọi điện cho Tiêu Chính Văn, hy vọng có thể gặp Tiêu Chính Văn ở Long Kinh!

 

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý với yêu cầu của ông cụ Quý.

 

Sáng sớm hôm sau, anh ngồi máy bay đến Long Kinh.

 

Vừa bước ra khỏi sân bay, đập vào mắt Tiêu Chính Văn là cảnh tượng hàng chục ngàn người dân Long Kinh giương cao biểu ngữ, vây kín chật kín toàn bộ sân bay.

 

“Chuyện này là thế nào?”

 

Tiêu Chính Văn quay lại nhìn ông cụ Quý đến đón anh, rồi hỏi.

“Haiz, không phải năm đại danh sơn thì ai vào đây nữa, trước đây, tôi chỉ cảm thấy nhân phẩm của năm đại danh sơn có chút vấn đề, nhưng tôi không thể ngờ được rằng bọn họ lại không có chừng mực đến vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.