Chiến Thần Bất Bại

Chương 2537:




 

Vừa nãy, mấy người Triệu Thiên Hoà còn nghĩ xem làm sao để ra oai phủ đầu với Tiêu Chính Văn, nhưng bây giờ thì sao?

 

Có điều, mấy người bọn họ đã đâm lao thì phải theo lao thôi!

 

Không gian lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.

 

Đặc biệt là mấy người Triệu Thiên Hoà bị tát vào mặt càng tỏ ra lúng túng hơn.

 

Nếu như đối phương thật sự là Tiểu Thái Tông thì mấy người bọn họ căn bản không phải là đối thủ.

 

Lúc này, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, trong ánh mắt không có chút khinh thường và chế nhạo nào nữa.

 

Quý Sương Nhi đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, mãi tới lúc này cô ta vẫn chưa hoàn hồn lại.

 

“Chúng tôi hân hạnh được gặp cậu chủ năm!”

 

Mọi người đồng loạt khom lưng nói với Tiêu Chính Văn!

 

Bởi vì Tiểu Thái Tông xếp thứ năm trong nhà họ Quý nên ở vùng ngoài lãnh thổ, mọi người đều cung kính gọi ông ta là cậu chủ năm!

 

Lúc này, không chỉ có môn chủ của các tông môn không dám thở mạnh mà ngay cả đại diện mà năm đại danh sơn cử đến cũng cung kính đứng đó.

 

Thậm chí ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn cũng không có.

 

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, sải bước đến trước vị trí chủ toạ.

 

Triệu Thiên Hoà ngồi trên vị trí chủ toạ khi trước rất không cam tâm lùi sang vị trí kế sau ngay bên cạnh, cả mặt đỏ bừng nhưng lại không dám nhướng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn ngồi xuống vị trí chủ toạ không chút khách khí, ánh mắt quét qua một lượt gương mặt của tất cả mọi người.

 

Mỗi người đều sợ khiếp vía, lo sợ Tiêu Chính Văn truy cứu chuyện này.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quý Sương Nhi hoàn toàn sững sờ.

 

Khi trước cô ta còn nghĩ Tiêu Chính Văn bị võ tông và đại diện của năm đại danh sơn gây khó dễ thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở, dù gì anh cũng chẳng phải Tiểu Thái Tông thực sự.

 

Thế nhưng ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn chỉ cần vài cái tát và một câu nói đã khiến cho tất cả mọi người phải sững sờ!

 

Mãi tới năm phút sau, Tiêu Chính Văn mới bình tĩnh lên tiếng: “Mọi người ngồi xuống cả đi!”

 

Nghe thấy Tiêu Chính Văn nói vậy, lúc này mọi người mới thở phào một hơi, đồng loạt tìm chỗ ngồi cho mình rồi ngồi xuống.

 

Lúc này, Triệu Thiên Hoà siết chặt nắm đấm.

 

Vẻ hung hãn trong đôi mắt cứ thế loé ra bốn phía, giống như có thể bùng phát bất cứ lúc nào vậy.

 

“Anh Triệu, tuyệt đối không được kích động!”

 

Bên cạnh có người nhắc nhở Triệu Thiên Hoà.

 

Triệu Thiên Hoà hít sâu vào một hơi, lúc này mới từ từ buông lỏng nắm đấm ra.

 

Mà sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn vẫy tay với nhân viên phục vụ, hai nhân viên phục vụ vội vàng bước nhanh lên trước rót trà cho Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn im lặng thưởng trà như thể tất cả mọi người đều không tồn tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.