Chiến Thần Bất Bại

Chương 2511:




Mặc dù Vương Quốc Xương tức tới mức mặt trắng bệch, thế nhưng những gì Tiêu Chính Văn nói quả thực là sự thật!

 

“Được! Được lắm!”

 

Vương Quốc Xương chắp hai tay ra sau lưng, vừa quan sát Tiêu Chính Văn vừa cười nhạt bước qua lại!

 

Từ lúc vào Hắc Băng Đài tới nay, hắn đã gặp rất nhiều nhân vật lớn.

 

Dù là mấy trưởng lão của Long Các thì cũng phải nể mặt hắn vài phần.

 

Thế mà không ngờ ông chủ của một tiệm ngọc nhỏ bé trước mắt lại ăn nói hống hách như vậy!

 

“Dù là người của Hắc Băng Đài thì cũng không thể giết người trong lãnh thổ đất nước, cũng không có quy định nào nói rõ mấy người có thể đại diện cho Hắc Băng Đài chấp pháp!”

 

“Người chết ở chỗ của cậu, đây là sự thật không thể chối cãi! Biết rõ bọn họ là người của Hắc Băng Đài mà vẫn dám ra tay giết chết, tôi hoài nghi cậu có ý đồ phản quốc!”

 

“Dù sau lưng cậu có ai chống lưng thì cũng phải cho Hắc Băng Đài một lời giải thích! Người đâu, dẫn đi cho tôi!”

 

Vừa nói, Vương Quốc Xương vừa phất tay với một hàng chiến sĩ đứng phía sau lưng.

 

Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ bên trong tiệm ngọc: “Vương Quốc Xương, oai quá nhỉ”.

 

“Có phải ngay cả tôi cũng muốn dẫn đi theo luôn hay không?”

 

Khi giọng nói này vang lên, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía ô cửa sổ sát đất của tiệm ngọc.

 

Chỉ thấy trong đại sảnh có một ông lão tóc bạc đang chống gậy, bước chậm rãi về phía lối cửa ra.

 

Khi đối diện với ông lão kia, Vương Quốc Xương hít sâu, toàn thân ớn lạnh.

 

“Ông… ông cụ Quý? Sao ông lại rảnh rỗi tới đây thế này?”

 

Mồ hôi lạnh trên người Vương Quốc Xương lập tức túa ra, vội vàng đẩy cửa vào đi tới trước mặt ông cụ Quý, cười đon đả nói.

 

“Sao hả? Tôi đi đâu cũng phải tới Hắc Băng Đài của cậu trình báo trước ư?”

 

Ông cụ Quý lạnh lùng chất vấn.

 

Bây giờ Vương Quốc Xương đã gia nhập Hắc Băng Đài, thân phận và địa vị cao hơn người ta một bậc quả thực không sai.

 

Thế nhưng ở trước mặt nhà họ Quý thì ngay cả một con chó săn hắn cũng chẳng bằng!

 

Dù gì ngay cả năm đại danh sơn cũng không dám tuỳ tiện chọc tới người nhà họ Quý, huống hồ hắn chỉ là tai mắt mà năm đại danh sơn cài cắm vào trong giới chính trị?

 

Nói dễ nghe thì hắn là người phát ngôn của võ tông, nói khó nghe hơn chút thì hắn chỉ là con chó săn của võ tông mà thôi!

 

Chỉ cần một câu nói của ông cụ Quý, không cần giới chính trị ra tay, năm đại danh sơn sẽ chủ động ra tay trừ khử Vương Quốc Xương!

 

“Ông… ông đang nói cái gì vậy chứ, ông… ông đi đâu đều là quyền tự do của ông!”

 

Nụ cười trên mặt Vương Quốc Xương rõ ràng còn khó coi hơn cả khóc.

 

Ông cụ Quý nghe vậy thì khẽ gật đầu nói: “Ừ! Ban nãy tôi nghe cậu nói muốn dẫn ai đi? Dẫn đi đâu thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.