Chiến Thần Bất Bại

Chương 2505:




Vừa nghĩ tới tất cả những việc mà Tiêu Chính Văn đã làm cho Hoa Quốc, thậm chí là cái giá quá lớn phải trả cho chuyện này, trong lòng Đông Phương Tuyết Ngưng cũng không khỏi thấy hơi chua xót.

 

Anh hùng một thời cũng khó tránh khỏi tới lúc thất thế!

 

Trong mắt Đông Phương Tuyết Ngưng loé lên vẻ đau buồn.

 

Nhớ năm đó, Tiêu Chính Văn có khí thế lớn mạnh tới độ nào, chỉ cần một mình đã áp chế cho cả Âu Lục không ngóc đầu lên nổi!

 

Đơn phương độc mã đánh giết các nước, dùng tư thế anh hùng máu nhuộm khắp muôn nơi để xưng danh cho Hoa Quốc!

 

Thế nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn lại giống như một người bình thường, trốn ở nơi nhỏ bé nghèo nàn như Sơn Thành, sinh sống nhờ một cửa hàng bán đồ ngọc…

 

Trong lòng Đông Phương Tuyết Ngưng không có chút hào hứng muốn báo thù nào, ngược lại còn cảm nhận được một nỗi u buồn không tên.

 

Trầm mặc mất một lúc, Đông Phương Tuyết Ngưng mới lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tiêu Chính Văn, nói: “Anh Tiêu, đây là số điện thoại của tôi, nếu như còn có người to gan dám mạo phạm thì tôi sẽ tới bất cứ khi nào, chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại!”

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn tấm danh thiếp, bình thản cười nói: “Không cần, tôi nhận ý tốt của cô là được rồi”.

 

“Anh Tiêu, mặc dù bây giờ uy danh của bốn gia tộc lớn đã không còn nữa, có điều vẫn đủ để áp chế mấy kẻ nhỏ bé như Ngô Lân! Nếu như…”

 

“Tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ không tới nữa đâu, cô trở về tĩnh dưỡng cho khoẻ đi, so với Trương Lăng Phong thì tôi càng đề cao cô hơn, đừng làm tôi thất vọng!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.

 

“Ôi…”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng nặng nề thở dài một hơi, cất danh thiếp đi sau đó nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ lo âu!

 

“Gần đây, cao thủ trong số cường giả vùng ngoài lãnh thổ cũng sắp sửa trở về thế tục, nếu như lại đặt chân tới Âu Lục, cô phải thật cẩn thận, không được sơ suất!”

 

Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống rồi nhắc nhở.

 

“Anh Tiêu, thật ra lần này tôi trở về là do nhận được lời mời của một vị cao nhân!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng nói rồi lấy ra một tấm lệnh bài bằng bạc, bên trên chỉ có một con mắt và một toà kim tự tháp!

 

Phái Quang Minh?

 

“Cô đang nói tới Hạo Thiên – Sáng Thế Chủ à?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

Kể từ lần trước, sau khi chia tay với Hạo Thiên, Tiêu Chính Văn cũng không còn gặp lại người này nữa!

 

“Không sai, chính là người này! Hơn nữa bây giờ người này đang ở Hoa Quốc chúng ta, tôi không hiểu với thân phận của ông ta thì tại sao lại hẹn gặp tôi làm gì!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Tiêu Chính Văn hít sâu vào một hơi, nói. “Hạo Thiên không đơn giản như thế, cô phải hết sức cẩn thận khi tiếp xúc với người này để tránh bị ông ta lợi dụng!”

 

“Theo tôi được biết, ông ta chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm di tích Long tộc, nếu như cô biết điều gì thì tuyệt đối đừng nói với ông ta!”

 

Tiêu Chính Văn cẩn trọng nhắc nhở.

 

“Cảm ơn anh Tiêu đã nhắc nhở!”

 

Đông Phương Tuyết Ngưng đứng dậy chắp tay nói.

 

“Còn nữa, tôi tuyệt đối sẽ không kể cho bất cứ ai biết chuyện mình gặp được anh ở đây”.

 

Đông Phương Tuyết Ngưng do dự một lát rồi bổ sung thêm câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.