Chiến Thần Bất Bại

Chương 2494:




 

“Anh Ngô, chào anh!”

 

Vào lúc Ngô Lân đang vô cùng đắc ý, một người thanh niên mặc vest cứ thế đi về phía Ngô Lân.

 

Liếc nhìn cậu thanh niên khắp người toàn đồ hiệu và mấy tên vệ sĩ sau lưng, Ngô Lân khẽ nhíu mày.

 

“Anh Ngô, tôi là Thành Vỹ!”

 

Thành Vỹ cười nịnh nọt.

 

“Thành Vỹ?”

 

Ngô Lân nhíu mày nhớ lại hồi lâu, cũng không nhớ ra nổi thanh niên trước mặt rốt cuộc là ai!

 

“Trước đây khi ở Long Kinh chúng ta đã từng gặp mặt một lần!”

 

Thành Vỹ vội vàng gợi nhớ giúp Ngô Lân.

 

“Ồ! Là cậu à!”

 

Mãi một lúc lâu sau, Ngô Lân mới nhớ ra Thành Vỹ này là ai.

 

Ở Long Kinh, người nhà họ Thành quả thực đã từng tiếp đón mình.

 

Hơn nữa nhà họ Thành cũng coi như có chút tên tuổi trong giới kinh doanh ở Long Kinh, khi đó hắn chỉ đi ngang qua Long Kinh, vừa hay gặp được người nhà họ Thành.

 

Từ đó nhà họ Thành chủ động nịnh nọt hắn.

 

Dù gì Thành Vỹ cũng chỉ là một kẻ bề dưới, thậm chí ngay cả tư cách nói chuyện cũng còn chẳng có.

 

Vậy nên ấn tượng của Ngô Lân về hắn không hề sâu sắc!

 

“Không ngờ lại có thể may mắn gặp được anh Ngô ở nơi nhỏ bé của Sơn Thành này, đúng là vinh hạnh ba đời nhà tôi!”

 

Mặc dù các mối quan hệ của Thành Vỹ rất rộng nhưng so với cậu chủ Ngô Lân của nhà họ Ngô thì vẫn còn kém xa.

 

Dù sao bây giờ cũng là thời đại độc tôn võ thuật, nắm đấm của ai cứng hơn thì người đó càng có thể diện!

 

“Ừ, tôi chỉ tiện đường tới dạy dỗ một người mà thôi”.

 

Ngô Lân không hề giấu giếm, nói.

 

“Ồ? Một nơi nhỏ bé như Sơn Thành mà cũng có người dám đắc tội với anh Ngô sao? Anh yên tâm, ngay cả chủ tịch tỉnh ở đây cũng phải nể mặt tôi vài phần, bất luận đối phương có bối cảnh thế nào thì tôi cũng chỉ cần nói một câu là xong ngay!”

 

Thành Vỹ vội vàng lên tiếng.

 

Câu nói này không hề quá lời, với gia thế của Thành Vỹ, ở một nơi nhỏ bé như Sơn Thành quả thực có thể hô mưa gọi gió.

 

“Không cần đâu, tên này ra tay đánh Thanh Thanh, vậy nên lần này tôi nhất định phải tự mình ra tay dạy cho hắn một bài học!”

 

Ngô Lân cao ngạo nói.

 

Thành Vỹ gật đầu lia lịa, cười nói: “Vậy tôi cũng tiện đường đi theo anh Ngô qua đó xem xem, có lẽ còn có thể giúp đỡ chút gì đó cho anh!”

 

Nói xong, Thành Vỹ ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy tên vệ sĩ.

 

Mấy tên vệ sĩ lập tức hiểu ý, đồng loạt rút điện thoại ra gọi đi.

 

Ngô Lân chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một lần rồi sải bước tiến ra bên ngoài sân bay.

Lúc này, Từ Thanh Thanh đã đợi trước lối ra sân bay từ lâu, thấy Ngô Lân xuất hiện, Từ Thanh Thanh vội vàng tiến lên đón. “Cậu chủ Ngô, cuối cùng anh cũng tới!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.