Chiến Thần Bất Bại

Chương 2449:




Mấy đệ tử Thiên Sơn vừa nãy hộc máu, lúc này lập tức bị tiếng quát của Tiêu Chính Văn làm chấn động đến nỗi chết ngay tại chỗ!

 

Soạt!

 

Tận mắt thấy mấy đệ tử bên trong của Thiên Sơn chảy máu mũi miệng, ngã trong vũng máu, mọi người bên dưới nhất thời xuýt xoa.

 

Dù là những môn chủ tự cho mình siêu phàm như bọn họ, cũng không làm được việc chỉ dựa vào một tiếng quát, mà giết được nhiều đệ tử của Thiên Sơn như vậy.

 

Ngay cả vài môn chủ tông chủ cách xa hơn một chút, màng nhĩ cũng bị chấn động thủng, lập tức chảy máu.

 

Không gian bỗng yên lặng như tờ!

 

Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

 

Người giật mình nhất là Chu Lâm Lâm.

 

Hơn một năm qua, gần như mỗi ngày, cô ấy đều ở bên cạnh Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nhưng trước giờ không hề phát hiện ra ông chủ và bà chủ của mình có điểm nào hơn người!

 

Hơn nữa, từ biểu hiện của hai vợ chồng họ, rõ là ràng hai người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn!

 

Nói khó nghe thì là từ khi Quốc Vận của Hoa Quốc tăng lên, ngay cả người bình thường cũng có thực lực cấp binh vương, rất khó có thể tìm ra người bình thường thực sự!

 

Trong mắt người khác, vợ chồng Tiêu Chính Văn là người vô dụng thật sự!

 

Nhưng mãi đến lúc này, cô ấy mới phát hiện, Tiêu Chính Văn mới là nhân vật ẩn nấp sâu nhất!

 

Chỉ dựa vào một tiếng quát đã có thể nhận ra thực lực của Tiêu Chính Văn, tuyệt đối áp đảo tất cả những người ở đây, gần như không ai có thể là đối thủ của anh!

 

“Không ngờ, mày lại là một cao thủ che giấu rất sâu như vậy, thật sự khiến tao nhìn với ánh mắt khác!”

 

Sắc mặt Đàm Hồng lạnh như băng, ánh mắt lướt qua những vị sư huynh đệ bị chấn động đến chết của mình, siết chặt nắm đấm, nói.

 

“Tôi đã nói rồi, anh không xứng!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói một câu không đầu không đuôi.

 

Đàm Hồng nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạt, nói: “Tao không xứng sao? Mày có biết, tao là ai không? Ở Thiên Sơn, mày là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm xuống!”

 

“Bớt nói nhảm, không dám ra tay, thì quỳ xuống, xin lỗi bố con nhà họ Chu!”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói.

 

“Mày tự tìm đường chết!”

 

Đàm Hồng vừa dứt lời, bóng Tiêu Chính Văn cũng chuyển động!

 

Chỉ nhìn thấy một tay Tiêu Chính Văn chỉ lên trên không trung, một cảnh tượng kỳ dị bỗng xảy ra!

 

Bầu trời vừa nãy còn ánh nắng tươi sáng, trong chớp mắt đã vật đổi sao dời.

 

Nhưng một giây sau đó, sao trên trời cũng vội vã biến mất, xung quanh lập tức biến thành một vùng đen kịt!

 

“Ào!”

 

Ngay lúc này, một tia sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó một con rồng vàng bay thẳng lên trời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.