Chiến Thần Bất Bại

Chương 2414:




 

Đây không phải đang muốn làm nhục mặt Trần Thiên Quốc hay sao?

 

Chỉ là không để cho ông Đinh tiếp tục nổi điên, Trần Thiên Quốc bên cạnh đã xua tay ngắt lời ông ta.

 

“Chàng trai trẻ, năm xưa tôi cũng ngông cuồng y như vậy, thế nhưng lại không thể coi trời bằng vung!”

 

Trần Thiên Quốc lạnh lùng giáo huấn với dáng vẻ của một bậc bề trên.

 

“Mấy người có chuyện gì sao?”

 

Tiêu Chính Văn chẳng thèm bận tâm tới Trần Thiên Quốc mà hỏi thẳng.

 

Thấy Tiêu Chính Văn nói toạc móng heo, Trần Thiên Quốc không khỏi thầm tán thưởng trong lòng!

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn hơi ngông cuồng, thế nhưng Trần Thiên Quốc lại có chút thiện cảm với Tiêu Chính Văn.

 

“Vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn nhé, ban đầu tôi cảm thấy cậu nhiều nhất chỉ là một ông chủ nhỏ bé, thế nhưng biểu hiện ban nãy của cậu lại khiến tôi rất bất ngờ!”

 

“Có điều tôi không cần biết nhà họ Lãnh cho cậu lợi ích gì, nhưng chỉ dựa vào cậu thì đừng mơ làm hỏng chuyện tốt của nhà họ Trần chúng tôi! Con gái tôi cũng tuyệt đối không phải là người mà cậu có thể mơ tưởng đến!”

 

“Để cho hai bên chúng ta đều không phải lật mặt với nhau, tôi có thể cho cậu một đường lui, lập tức rời khỏi Sơn Thành, càng xa càng tốt, vĩnh viễn không được để con gái tôi gặp lại cậu nữa!”

 

Trần Thiên Quốc lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ánh mắt đó cứ như đang nhìn một người chết.

 

Sau đó ông ta lại lên tiếng: “Hơn nữa, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, dù có mười nhà họ Lãnh thì cũng không xứng giở trò với nhà họ Trương ở Thiên Sơn đâu!”

 

“Ngoài ra, tôi có thể nói thẳng cho cậu biết luôn, chỉ cần một câu nói của tôi thì cả tiệm ngọc này của cậu sẽ phải đóng cửa!”

 

Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, sau đó đứng dậy nói: “Nếu như ông tới để nói với tôi những chuyện này thì xin lỗi, trước giờ tôi không có thói quen làm theo ý nguyện của người khác!”

 

“Ngoài ra, tôi không tính toán với ông chuyện ngày hôm nay, ông có thể đi được rồi! Nếu như ông vẫn còn thấy không cam tâm thì có thể thử! Chỉ là kết quả chưa chắc ông đã có thể chịu đựng nổi đâu!”

 

Nói xong, không đợi Trần Thiên Quốc lên tiếng, Tiêu Chính Văn quay người đi về phía sân sau, chỉ để lại cho Trần Thiên Quốc một bóng lưng.

 

Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, ngay cả Trần Thiên Quốc cũng thấy hơi phẫn nộ.

 

Thật ra ban nãy ông ta đã để đường lui cho đối phương, thế nhưng đối phương không những không cảm kích mà ngược lại còn thẳng thừng làm bẽ mặt ông ta?

 

Cả Sơn Thành này, ai dám đối xử với ông ta như vậy?

 

“Rắc!”

 

Trần Thiên Quốc bóp nát vụn vòng ngọc trong tay, trong mắt bừng bừng sát khí!

 

Nghe thấy tiếng vang này, Tiêu Chính Văn đã nước tới cửa quay đầu liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Cái vòng ngọc đó tám mươi nghìn tệ, lát nữa đừng quên thanh toán!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn trở về sân sau.

 

Với Tiêu Chính Văn, loại người tự cho mình là đúng như Trần Thiên Quốc nhiều vô số kể, căn bản không cần phải chấp nhặt với ông ta làm gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.