Chiến Thần Bất Bại

Chương 2398:




Thậm chí Hạo Thiên có thể giết chết tất cả mọi người chỉ trong khoảnh khắc giơ tay lên cao!

 

“Thế nhưng giữa Tiêu Chính Văn và phái Quang Minh cũng từng nảy sinh xung đột, Quang Minh Tôn chính là do Tiêu Chính Văn áp giải về Hoa Quốc, hơn nữa Vũ Thiên Tôn cũng từng phát sinh mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn, Hạo Thiên vẫn sẽ giúp anh ta sao?”

 

Lâm Tuyết bối rối hỏi.

 

Nghe thấy lời này, ông Lưu không khỏi phá lên cười.

 

“Tiểu Lâm à, cô không hiểu phái Quang Minh rồi, giữa bọn họ không phải quan hệ lệ thuộc. Hơn nữa đối với Hạo Thiên mà nói, Thập Tôn của phái Quang Minh có cũng được mà không có cũng chẳng sao!”

 

“Giết một Quang Minh Tôn, đối với phái Quang Minh mà nói căn bản chẳng đáng là gì. Chỉ cần Tiêu Chính Văn có thể mang lại lợi ích lớn hơn thì Hạo Thiên hoàn toàn có thể tha thứ cho sai lầm quá khứ của cậu ta!”

 

“Chỉ có điều rốt cuộc Tiêu Chính Văn đã đưa ra điều kiện gì mới thuyết phục được Hạo Thiên ra tay giúp cậu ta, chuyện này chỉ có đi hỏi chính Tiêu Chính Văn thôi!”

 

Những lời này của ông Lưu có thể nói rằng có lực sát thương rất lớn.

 

Chỉ đơn giản mấy câu nói đã huỷ hoại hết tất cả công trạng của Tiêu Chính Văn, thậm chí còn bôi nhọ Tiêu Chính Văn thành kẻ bán nước cầu vinh!

 

Thế nhưng những gì ông Lưu nói lại hợp tình hợp lý, nghĩ kỹ thì đúng là thật sự cũng có khả năng này!

 

Nếu như sự thật đúng là như vậy, một khi truyền tin ra ngoài, có thể sẽ gây chấn động toàn thế giới!

 

Dù gì bây giờ cả Hoa Quốc, thậm chí cả thế giới đều cho rằng ngày hôm đó Tiêu Chính Văn đã dựa vào thực lực ở cảnh giới Thiên Thần một sao để giết chết mười mấy cường giả ngoài lãnh thổ!

 

Vậy nên thế giới mới khuất phục dưới chân Tiêu Chính Văn và Hoa Quốc!

 

Nếu như chuyện này thật sự là do Hạo Thiên bao che làm thay, vậy thì Hoa Quốc và Tiêu Chính Văn có là cái thá gì?

 

Ai còn sợ Hoa Quốc nữa đây?

 

Ai còn coi Tiêu Chính Văn ra gì nữa đây?

 

“Bỏ đi, không bàn luận tới tên phản đồ Tiêu Chính Văn nữa, chúng ta vẫn nên xem cuộc so tài giữa hai người ngày hôm nay thôi!”

 

Ông Lưu cố ý nhấn mạnh hai chữ phản đồ, rõ ràng là đang định tội cho Tiêu Chính Văn!

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng đã tới đỉnh núi.

 

Hai người Trương Lăng Phong và Thiên Lăng Tử quả thực đang giao chiến, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì tình hình của Trương Lăng Phong còn cực kỳ không lạc quan!

 

Chỉ thấy Trương Lăng Phong lúc này đầu tóc rối tung, đạo bào trắng tinh trên người đã nhuốm toàn vết máu, hai mắt ngập tràn nỗi căm hận trợn mắt nhìn Thiên Lăng Tử.

 

Mà Thiên Lăng Tử lúc này lại chẳng chút thương tích gì, chắp một tay sau lưng, dáng vẻ bình thản thờ ơ!

 

“Nghe đồn Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương mấy người độc nhất vô nhị, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền, điều đáng tiếc duy nhất là trình độ của anh vẫn chưa thuần thục, uy lực của Thiên Tuyệt Trận mãi chưa thể phát huy được ra!”

 

“Nếu như cho anh thêm mười năm, có lẽ Thiên Võng Trận của tôi sẽ rất khó để đánh bại được anh, có điều đó là chuyện của mười năm nữa, hôm nay, anh Trương phải nhường cho tôi bông hoa Tử Tiêu này thôi!”

 

Vào lúc Thiên Lăng Tử sắp sửa khom lưng ngắt bông hoa Tử Tiêu, trong rừng cây đột nhiên vang lên một tiếng gầm cực lớn!

“Gừ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.