Chiến Thần Bất Bại

Chương 2392:




Tiêu Chính Văn nhìn Lý Tiểu Phi, sau đó vung tay lên ném hắn đến trước cửa khách sạn và nói với đám người phía sau Lý Tiểu Phi: “Còn không mau cút đi!”

 

Mấy người đó như vừa tỉnh mộng, vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, phóng chạy như bay.

 

Lý Tiểu Phi được hai thanh niên đỡ dậy chạy ra ngoài khoảng mấy trăm mét thì bỗng dừng lại, hung ác quay đầu lại nhìn về phía khách sạn.

 

Sau đó hắn lấy điện thoại ra.

 

Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này được.

 

Điều đáng sợ nhất là người ra tay đánh hắn lại là một nhân vật nhỏ ở Sơn Thành.

 

Nhà họ Lý nhất định phải đòi lại công bằng.

 

“Mau điều tra cho tôi thằng chó bên cạnh Lục Thiên Lăng có lai lịch thế nào, tôi muốn khiến hắn chết không toàn thây”.

 

Lý Tiểu Phi siết chặt điện thoại, run rẩy vì tức giận hét lên.

 

Kể từ khi nhà họ Lý gia nhập vào Vân Kiếm Các Thiên Sơn, có ai dám xem thường hắn?

 

Ngay cả người dám cãi tay đôi với hắn cũng không có chứ đừng nói là đánh hắn.

 

Hơn nữa lần này anh Từ mà Vân Kiếm Các cử đến bảo vệ cho bố hắn cũng chết thảm trong tay đối phương, vẫn phải giải thích với Thiên Sơn.

 

“Tiểu Phi, cậu yên tâm đi, sau khi về tôi cũng sẽ nói chuyện này với sư phụ tôi”.

 

“Hừ, tên này dám đắc tội với người Thiên Sơn, hắn có mọc thêm cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta”.

 

Mấy thanh niên nam nữ bên cạnh Lý Tiểu Phi cũng phụ họa theo.

 

Mấy người họ ai mà không có lai lịch và chỗ chống lưng lớn mạnh, chỉ riêng hai thanh niên đỡ Lý Tiểu Phi lúc nãy cũng đã là đệ tử ngoại môn của học viện kiếm thuật Thiên Sơn.

 

Học viện kiếm thuật Thiên Sơn là sự tồn tại đáng sợ hơn cả Vân Kiếm Các, nghe nói trong đó đã có người sắp đột phá đến cảnh giới Thiên Thần.

 

Dám đắc tội với người của Thiên Sơn, dù đối phương là ai cũng chỉ có một con đường chết.

 

Sau khi đám người kia đi khuất, Tiêu Chính Văn bước đến kiểm tra vết thương cho quản lý tiền sảnh, mặc dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng đã xem như không nhẹ với người bình thường rồi.

 

“Thế nào, cần gọi cấp cứu giúp ông không?”

 

Tiêu Chính Văn nhìn bụng dưới của quản lý tiền sảnh.

 

Mặc dù cái đạp đó của Lý Tiểu Phi không gây ra nội thương cho ông ta nhưng xương sườn bên trái của ông ta đã bị gãy.

 

“Tôi không sao, chút vết thương nhỏ ấy mà, về bôi thuốc lên là khỏi, thật sự cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay”.

 

Quản lý tiền sảnh cố hết sức đứng lên, che vết thương của mình lại rồi cúi người với Tiêu Chính Văn.

 

“Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi lo sau này họ sẽ đến gây rắc rối cho ông, nếu họ đến nữa thì cứ gọi vào số này”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đưa số điện thoại cho quản lý tiền sảnh.

Số này không phải là số của Tiêu Chính Văn, mà là số của Long Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.