Chiến Thần Bất Bại

Chương 2384:




 

Quanh sân bay có rất nhiều những người đang đứng đợi để chụp hình lưu niệm với Thiên Lăng Tử,

 

Chỉ thoáng chốc Thiên Lăng Tử trở thành tâm điểm của sự chú ý.

 

Chỉ trong khoảng mấy cây số ngắn mà phải đi đến tận ba tiếng đồng hồ, mấy người Tiêu Chính Văn mới đến được khách sạn Vọng Xuyên.

 

Vừa đến khách sạn, tiếp tân bước đến đón, giúp Lục Thiên Lăng đỗ xe rồi cùng Tiêu Chính Văn đi vào sảnh lớn của khách sạn.

 

Lục Thiên Lăng mời Tiêu Chính Văn đến khu vực nghỉ ngơi bên cạnh, còn anh ta và tài xế đích thân giúp Tiêu Chính Văn làm thủ tục nhận phòng.

 

Khi Lục Thiên Lăng đã làm xong thủ tục nhận phòng, đi về phía Tiêu Chính Văn thì có mấy thanh niên nam có nữ có cũng đẩy cửa bước vào khách sạn.

 

Nhóm thanh niên này đều ăn mặc rất thời thượng, hơn nữa ai nấy cũng có khí thế áp bức người khác, vừa nhìn đã có thể nhận ra là con cháu nhà giàu.

 

“Ôi trời, mệt quá đi mất, biết thế người ta đã không thèm đến xem hoa Tử Tiêu xuất thế gì đó. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả khách sạn cũng chẳng có”.

 

Một người phụ nữ trẻ có vóc dáng khá cao, đeo kính râm đanh mặt, mất kiên nhẫn nói.

 

“Đúng thế, hơn nữa cậu nhìn xem khách sạn này, đẳng cấp thấp kém không nói làm gì, còn nhiều người như thế, ồn ào muốn chết. Tối nay bảo chúng ta ngủ thế nào được”.

 

Lại thêm một người phụ nữ trẻ tuổi vừa bước đi vừa oán giận nói.

 

“Linh Linh đừng tức giận, anh sẽ bảo anh Từ đến đây dọn dẹp một chút”.

 

Một thanh niên trong đó kiêu ngạo nói.

 

Sau đó một người đàn ông trung niên cắt tóc đầu đinh nhanh chân bước đến quầy lễ tân.

 

Ông ta nói với nhân viên phục vụ trong quầy lễ tân: “Đi gọi quản lý lễ tân của các cô đến đây”.

 

Nhân viên phục vụ rụt rè nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, thấy vẻ mặt ông ta tràn đầy sát khí, hơn nữa quanh người còn có uy lực của cường giả, người kia hoảng sợ đến nỗi không dám thở mạng, vội vàng chạy ra khỏi quầy lễ tân đi gọi quản lý.

 

Đúng lúc này, Lục Thiên Lăng cũng vừa lúc đi ngang qua bên cạnh đám thanh niên, một người đàn ông trẻ tuổi trong đó gỡ kính râm xuống nhìn Lục Thiên Lăng, ngạc nhiên nói: “Ổ? Đây chẳng phải là sếp Lục sao?”

 

Vừa nghe giọng người kia, Lục Thiên Lăng cũng sửng sốt.

 

Anh ta không ngờ lại có thể gặp người quen ở đây.

 

Quay đầu lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Đây chẳng phải là cậu Lý à?”

 

Lý Tiểu Phi là một trong các cậu chủ nhà giàu của tỉnh Xuyên.

 

Hơn nữa hiện giờ đằng sau nhà họ Lý có Vân Kiếm Các ở Thiên Sơn danh tiếng lừng lẫy làm chỗ dựa.

 

Thế nên mặc dù Lục Thiên Lăng lớn hơn Lý Tiểu Phi một thế hệ nhưng cũng chỉ có thể gọi đối phương một tiếng cậu Lý.

 

“Anh cũng ở đây à?”

 

Lý Tiểu Phi liếc nhìn Lục Thiên Lăng, khóe môi cong lên một nụ cười khẩy khinh bỉ nói.

 

“Đúng thế, tôi cũng vừa làm xong thủ tục nhận phòng”.

 

Lục Thiên Lăng mỉm cười đáp.

 

“Vậy các anh đổi khách sạn khác đi, khách sạn này tôi bao rồi”.

 

Lý Tiểu Phi thậm chí không thèm nhìn Lục Thiên Lăng đã khoát tay cao ngạo nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.