Chiến Thần Bất Bại

Chương 2376:




Dù vậy, với cảnh giới của anh ta thậm chí còn không thể chạm tới bên lề của núi Đại Lương.

 

Bởi vì đây là lần đầu tiên xuất hiện loài hoa Tử Tiêu kỳ lạ này trong lãnh thổ của Hoa Quốc, nên các đại danh sơn đã lập tức cử người qua đó từ sớm.

 

Hơn nữa, Võ Thần Tông cũng đã cử hai thủ lĩnh đích thân đến đó theo dõi.

 

Đừng nói là cảnh giới chiến thần, ngay cả võ giả có cảnh giới chủ soái cũng đừng hòng đến gần núi Đại Lương trong vòng năm cây số.

 

Nếu như nói trước đây, cảnh giới chiến thần và cảnh giới chủ soái cũng đã là một sự tồn tại có uy lực động trời rồi.

 

Dù sao, cao thủ cảnh giới Thiên Vương đều chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí có thể coi họ là cường giả hàng đầu của một nước!

 

Nhưng bây giờ lại khác rất nhiều, trong năm đầu tiên khi linh khí khôi phục, chỉ riêng Hoa Quốc đã xuất hiện từ hàng triệu đến hàng chục triệu cao thủ cảnh giới chiến thần, còn về cảnh giới chủ soái cho dù không có hàng triệu thì cũng có hơn mấy trăm ngàn người!

 

Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, có thể nói rằng cao thủ cảnh giới chiến thần đã đông như kiến.

 

Vả lại, Lục Thiên Lăng chỉ là một thương nhân, so với các tông môn của võ tông và các đại danh sơn thì anh ta chẳng bằng một con kiến!

 

Đặc biệt ở danh sơn, cao thủ đều xuất hiện tầng tầng lớp lớp!

 

Cũng giống như Thiên Lăng Tử của Hằng Sơn, tuy chỉ mới ngoài ba mươi tuổi nhưng đã đạt đến thực lực của cảnh giới Thiên Thần một sao!

 

Nếu như là mấy năm trước, cao thủ thực lực cỡ này đã có thể làm bá chủ của thế giới!

 

Nhưng hôm nay, Thiên Lăng Tử chỉ được xem là cao thủ hạng hai trong nước, thậm chí còn không được xếp vào hạng nhất!

 

Hơn nữa, một số danh sơn đã có cao thủ cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao từ vùng ngoài lãnh thổ trở về.

 

Những cao thủ cảnh giới Thiên Thần ở lại trong thế tục trước đây cũng chỉ có thể cúi đầu trước những cường giả ngoài lãnh thổ.

 

Bọn họ rối rít dẫn theo tông môn và gia tộc của mình, tìm đến trước cửa của những danh sơn này để xin được bảo vệ!

 

“Anh Tiêu, mặc dù tôi không biết anh có thân phận gì và có lai lịch như thế nào, nhưng tôi cảm thấy, tốt nhất anh vẫn nên đến gần núi Đại Lương một cách lặng lẽ”.

 

“Nếu may mắn, có lẽ anh còn có thể vào được trong đó, còn nếu không may thôi thì bỏ đi!”

 

Lục Thiên Lăng trầm ngâm nói.

 

Dù sao tình thế bây giờ cũng đã rất rõ ràng.

 

Bảo vật mà các đại danh sơn và cả Võ Thần Tông đều thèm muốn thì sao người bình thường có thể có được nó một cách dễ dàng chứ?

 

Ngay cả những thế lực lớn mạnh như các đại danh sơn và Võ Thần Tông cũng phải đắn đo có chừng mực.

 

Một khi không cẩn thận rất có thể sẽ vì một cây hoa Tử Tiêu mà dẫn đến một cuộc tàn sát quy mô lớn của hai thế lực lớn!

 

Chỉ có điều dưới cái nhìn của Lục Thiên Lăng, mặc dù Tiêu Chính Văn không bằng thế hệ trẻ mà các thế lực lớn đã dốc hết sức ra đào tạo, nhưng thực lực của anh cũng không phải thứ mà người như bọn họ có thể đoán được.

 

Lỡ như người ta có được vận may này, mình cũng được hưởng lợi thì sao?

Cho dù không lấy được thì cũng sẽ thầm biết ơn mình từ tận đáy lòng chứ nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.