Chiến Thần Bất Bại

Chương 2297:




Đây là thứ mà con người có thể đạt đến sao?

 

Quả là uy thế như Thiên Thần!

 

Chỉ thấy một con rồng màu bạc cực lớn lao thẳng về phía Kokura Nosuke từ trong tầng mây.

 

“Năm đó chẳng qua là vì ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc còn non trẻ mới để đám chuột nhắt bọn mày được lợi! Hôm nay tao nhất định phải bắt bọn mày trả lại gấp một trăm lần”.

 

Trương Thế Phong lạnh lùng hét lên, con rồng màu bạc đó càng to lớn mấy lần.

 

“Trời ạ, lẽ nào đây chính là thực lực của cường giả Thiên Thần sao?”

 

“Có thể khống chế sấm sét, đây đã là bản lĩnh thần tiên gì rồi”.

 

“Nhà họ Trương quả nhiên là danh bất hư truyền”.

 

Ngay cả Hứa Thiên Chí cũng phải thốt lên vài câu khen ngợi.

 

So với trận pháp của nhà họ Trương, trận pháp nhà họ Hứa có vẻ yếu hơn về sức tấn công.

 

Trận pháp của nhà họ Hứa thiên về phòng thủ nhiều hơn.

 

E là nếu có cho cụ ta luyện hàng nghìn năm nữa cũng chưa chắc có thể có phong thái thần tiên như Trương Thế Phong.

 

“Ha ha ha!”

 

Nhưng Kokura Nosuke lại ngửa mặt lên trời bật cười: “Trương Thế Phong ông vẫn không xứng nói mấy lời mạnh miệng thế này đâu”.

 

Bóng người Kokura Nosuke lại nhiều hơn gấp đôi, những sấm sét đánh về phía ảo ảnh của Kokura Nosuke đều chỉ đánh vào không khí, không cái nào ngoại lệ.

 

Thấy Thiên Tuyệt Trận lại đánh vào không khí, Trương Thế Phong không khỏi cảm thấy chấn động, thầm có cảm giác không ổn.

 

Chỉ là không đợi Trương Thế Phong hoàn hồn, vô số bóng người đã hợp lại thành một, thoáng chốc đã chạy đến trước mặt Trương Thế Phong.

 

“Rầm!”

 

Chỉ thấy Kokura Nosuke đánh thẳng một cú vào ngực Trương Thế Phong.

 

“Mở!”

 

Trương Thế Phong vội vàng vung chưởng lên đỡ.

 

“Ầm!”

 

Một luồng sóng khí màu trắng bạc nổ tung, Trương Thế Phong nôn ra ngụm máu rồi văng ra xa.

 

Lúc này tất cả những người bên dưới đều kinh ngạc.

 

Nhất là đám người Từ Thiên Thuật càng vội vã đứng lên, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt.

 

“Không thể nào, Thiên Tuyệt Trận của Trương Thế Phong chưa từng thất bại, sao có thể thua được chứ?”

 

Từ Thiên Thuật không dám tin nhìn Kokura Nosuke.

 

Ngay cả Trương Thế Phong bị đánh văng ra xa cũng ngơ ngác, cụ ta đã dùng mười hai phần sức của mình vào đòn tấn công vừa rồi, sao có thể bị Kokura Nosuke đánh văng ra xa chứ?

 

“Ha ha ha!”

 

“Đúng là nực cười, loại người này còn muốn nhường tôi một chiêu, vẫn muốn rửa nhục cho Hoa Quốc à? Ha ha ha…”

 

Kokura Nosuke bật cười, thậm chí không thèm đi đánh Trương Thế Phong đã bị thương ngã xuống đất.

 

Trương Thế Phong đỏ mặt nghiến răng đứng dậy, chỉ vào Kokura Nosuke tức giận hét lên: “Mày… mày đừng có mà huênh hoang”.

 

“Hừ! Ông đã thua rồi, vừa rồi tôi muốn giết ông thì ông cũng không thể sống đến lúc này. Rửa nhục ư? Hừ, cứ tiếp tục hưởng thụ nỗi nhục mới vẫn được đấy! Cút về đi, về luyện tập thêm rồi hẳn quay lại đấu, có lẽ ông vẫn có chút cơ hội”.

 

Kokura Nosuke không khách sáo sỉ nhục.

Trương Thế Phong mau vết máu trên khóe môi, bỗng đứng dậy định tung ra đòn, một tay Kokura Nosuke cầm chặt cán dao cười khẩy nói: “Tôi nghĩ chắc ông vẫn chưa thấy được uy lực của Đoạn Dao Trảm nhỉ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.