Chiến Thần Bất Bại

Chương 2141:




 Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía xa xăm.

 

Một luồng khí tức dữ dội hóa thành một luồng ánh sáng phóng về phía đỉnh núi tuyết với tốc độ cực nhanh.

 

Chỉ thấy trong luồng sáng, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ hư không!

 

Mỗi bước đi, đều có hào quang trải dài vạn dặm!

 

Người đàn ông ấy có mái tóc dài bồng bềnh, đôi mắt sáng tỏ như trăng!

 

Mọi người đều bị khí phách của người đàn ông này khuất phục!

 

Helrod không khỏi hít một hơi thật sâu, mặc dù cũng nằm trong số đại diện của mười gia tộc lớn, nhưng cụ ấy là người duy nhất hy vọng Tiêu Chính Văn chiến thắng!

 

Vài vị nguyên soái từ Âu Lục, lúc này cũng đồng loạt đứng lên, nhìn về phía người đàn ông trẻ trên không trung!

 

Dù thắng hay thua, không liên quan gì đến ân oán, chỉ đơn giản là khí phách của người này đủ khiến mọi người sùng kính!

 

“Kính chào!”

 

Không biết là ai, đột nhiên hét lên!

 

Bên dưới, vô số tướng lĩnh nổi tiếng của Âu Lục mặc đủ loại quân phục, trên vai mang quân hàm đều đồng loạt chào người đàn ông trẻ theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn!

 

Nhưng cùng lúc đó, một số gia tộc lớn dẫn đầu là gia tộc Asia Lanci, lại ném cho Tiêu Chính Văn một ánh mắt ác độc!

 

Cho dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu, nhưng ở đây dù sao cũng là Âu Lục!

 

Hôm nay bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần cùng nhau ra tay, nhất định sẽ khiến cho Tiêu Chính Văn một đi không trở lại!

 

Từ xưa đến nay, ngoài Thành Vương Tư ra, chưa từng có ai dương oai ở Âu Lục như vậy!

 

Mà Thành Vương Tư lại là một cường giả cảnh giới Nhân Vương vô cùng mạnh!

 

Tiêu Chính Văn chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể so sánh với Thành Vương Tư!

 

“Tiêu Chính Văn?”

 

Tiêu Chính Văn vừa bay qua núi tuyết, từ xa truyền đến một giọng nói vô cùng già nua.

 

Chỉ là giọng nói này không giống tiếng người, mà giống tiếng gầm của mãnh hổ, hoặc tiếng rống giận của sư tử!

 

Giọng nói này vừa truyền đến, sắc mặt của mọi người xung quanh đều thay đổi, không ít người không khỏi rùng mình!

 

Đây là một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng, giống như một vị thần sắp ghé tới, loại áp lực uy hiếp lớn như vậy khiến cho không ít người không làm chủ được mình mà quỳ xuống.

 

Thế nhưng Tiêu Chính Văn vẫn ngạo nghễ đứng giữa không trung, không chút lay động!

“Ừ! Chàng trai trẻ, cậu cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.