Chiến Thần Bất Bại

Chương 1966:




 “Nhà họ Tiêu diệt vong sao?”

 

Đại trưởng lão nghe vậy, sải bước dài đến phía trước, ngăn trước mặt Khương Vy Nhan và nói với Đoàn Hải Long: “Đoàn Hải Long, ông có biết ông đang…”

 

“Bốp!”

 

Đoàn Hải Long không nói nhiều lời, vung tay giáng xuống một bạt tai vào mặt Đại trưởng lão.

 

Vào giờ phút này, Đoàn Hải Long đâu còn chút lòng kính sợ nào với Đại trưởng lão nữa chứ?

 

Nhạc Trung Kỳ đã chết, Tiêu Chính Văn cũng đã chết, còn ai có thể chống lưng cho nhà họ Tiêu nữa đây?

 

Hôm nay cụ ta sẽ giết bất kỳ kẻ nào dám cản đường!

 

“Đại trưởng lão, tôi đã nhiều lần khoan dung cho ông, nhưng ông lại cậy già lên mặt hết lần này tới lần khác ở trước mặt tôi! Ông phải biết rằng, những kẻ muốn giết cả nhà Tiêu Chính Văn không chỉ có mình tôi!”

 

Đoàn Hải Long vừa nói vừa chỉ tay về phía Trương Hách Tuyên, giọng điệu lạnh lùng nói: “Người này là đại diện của nhà họ Trương – gia tộc bảo vệ phần mộ Tổ Long! Chẳng lẽ mặt mũi của người nhà họ Trương, còn không lớn bằng ông sao?”

 

“Tôi nói cho ông biết, đừng nói là ông, cho dù là các trưởng lão võ tông đều tập hợp tại đây thì hôm nay người nhà họ Tiêu cũng phải chết”.

 

Nói xong, Đoàn Hải Long đánh trả lại một đòn ngay vào ngực Đại trưởng lão.

 

“Đùng!”

 

Ngay khi truyền đến một tiếng vang lanh lảnh, một vầng hào quang trắng bạc lập tức tản ra.

 

Khiến đất cát bay đầy trời.

 

Cơ thể Đại trưởng lão bị văng ra ngoài mười mấy mét, nặng nề ngã xuống đất.

 

“Phụt!”

 

Đại trưởng lão còn chưa kịp đứng dậy, đã phun ra một ngụm máu tươi.

 

Thực lực chênh lệch quá lớn, chưa nói đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao của Đoàn Hải Long, chỉ riêng sự hiểu biết về trận pháp của cụ ta cũng đã vượt xa Đại trưởng lão.

 

Cú đánh này gần như xé nát ngũ tạng của Đại trưởng lão, nhưng chỉ vì e ngại thân phận trưởng lão võ tông, nên Đoàn Hải Long mới không thẳng tay giết hại mà thôi.

 

Trương Hách Tuyên cười nhạt bước lên phía trước, đi tới bên cạnh Đại trưởng lão, giơ chân giẫm lên lồng ngực Đại trưởng lão, lạnh lùng nói: “Đồ không biết sống chết, chắc hẳn ông cũng biết ân oán giữa nhà họ Trương chúng tôi và Tiêu Chính Văn nhỉ?”

 

“Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên! Kẻ sống dai như ông, cứ ỷ mình là trưởng lão của võ tông mà muốn hống hách ngăn cản ư?”

 

“Đừng nói là một trưởng lão võ tông như ông, cho dù là Thiên Tử có đích thân tới thì cũng chẳng là cái thá gì ở trước mặt nhà họ Trương chúng tôi”.

 

Nói xong, Trương Hách Tuyên lại giơ chân lên giẫm mạnh vào cổ tay của Đại trưởng lão.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan, cổ tay của Đại trưởng lão đã gãy nát cùng với âm thanh đó, cả người Đại trưởng lão đau đến mức co quắp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.