Chiến Thần Bất Bại

Chương 1963:




 Đoàn Hải Long vừa dứt lời, vút vút vút!

 

Hơn mười cao thủ cảnh giới Thiên Vương dường như đồng loạt rút dao kiếm ra.

 

Đoàn Hải Long dẫn đầu đám người, không nói lời vô nghĩa với Khương Vy Nhan nữa, mà dùng hành động thực tế để nói cho Khương Vy Nhan biết, người nhà họ Tiêu nhất định phải chết!

 

“Các người… chẳng lẽ các người không sợ sư phụ tôi quay về sẽ tính sổ với các người sao?”

 

Một đệ tử của Thiên Kiếm Tông bước nhanh về phía trước, chắn trước người Khương Vy Nhan, sắc mặt tái nhợt hét lớn.

 

Độ Thiên Chân Nhân là người duy nhất còn có thể khiến đám người Đoàn Hải Long sợ hãi.

 

Nhưng tiếc rằng trong mắt Đoàn Hải Long, nếu không có Tiêu Chính Văn che chở thì Độ Thiên Chân Nhân vốn không có tư cách nói chuyện với bọn họ!

 

“Cậu nói Độ Thiên Chân Nhân sao? Cho dù ông ta đứng ở trước mặt tôi thì ông ta dám nói không với tôi sao?”

 

Đoàn Hải Long đắc ý nói.

 

Lời vừa dứt, bóng dáng Đoàn Hải Long chợt lóe sáng nhanh như chớp, chạy thẳng tới chỗ Khương Vy Nhan.

 

“Dừng tay!”

 

Ngay lúc Đoạn Hải Long chỉ cách Khương Vy Nhan chưa đầy năm bước, đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn ở phía sau mọi người!

 

Bọn họ rối rít quay đầu nhìn về phía sau.

 

Chỉ thấy một ông già tóc bạc mặc áo đạo sĩ, dáng vẻ thần tiên, dưới chân nổi gió nhanh như chớp.

 

“Độ Thiên Chân Nhân?”

 

Trong đám người, phần lớn đều không xa lạ với cụ ấy.

 

Có điều không ai ngờ rằng, Độ Thiên Chân Nhân lại đứng ra giúp đỡ Khương Vy Nhan ngay lúc áp lực cực lớn đang nè nén!

 

Nhưng chỉ một mình Độ Thiên Chân Nhân sao có thể là đối thủ của đám đông bọn họ?

 

Nhiều người đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, một mình Độ Thiên Chân Nhân sao có thể thay đổi cục diện?

 

“Độ Thiên Chân Nhân, tôi không muốn lạm sát người vô tội, Thiên Kiếm Tông vốn không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Tiêu, ông cần gì phải vì Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn mà chọc giận mọi người?”

 

Đoàn Hải Long chất vấn với giọng điệu lạnh như băng.

 

Độ Thiên Chân Nhân hoàn toàn không thèm quan tâm đến Đoàn Hải Long, mà nhanh chân bước tới cạnh Khương Vy Nhan, chắp tay nói: “Lão nô tới trễ, để chủ mẫu sợ hãi rồi, mong chủ mẫu tha tội!”

 

“Cái gì?”

 

Lão nô?

 

Chủ mẫu?

 

Mọi người không khỏi giật mình, liếc nhìn Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan.

“Ông à, ông nói quá lời rồi, nhưng hôm nay nhà họ Tiêu gặp nạn, e rằng không phải chỉ một mình ông là có thể ngăn cản được, bây giờ Tiêu Chính Văn không còn nữa, ông không cần để mình rơi vào tình thế nguy hiểm vì nhà họ Tiêu đâu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.