Chiến Thần Bất Bại

Chương 1954:




Lúc này, so với cơn bão ngầm ở Giang Trung thì ở Long Kinh yên bình hơn nhiều.

 

Trong Long Các, một mình Thiên Tử ở trên tầng cao nhất của Thiên Tử Các, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn đã không còn nữa, Hoa Quốc phải tìm một nhân vật khác để thay thế Tiêu Chính Văn.

 

Liễu Thanh đương nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn này.

 

Ít nhất, dù về thực lực hay về cảnh giới, Liễu Thanh đều không đủ để gây áp lực với các nước khác!

 

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay xuống.

 

“Ai?”

 

Thiên Tử đột nhiên quay lại, quát lớn, đồng thời vươn tay định rút kiếm ở thắt lưng ra.

 

“Thiên Tử, là tôi!”

 

Hả?

 

Nghe thấy giọng nói này, Thiên Tử thấy vô cùng quen thuộc.

 

Tiêu… Tiêu Chính Văn?

 

Trong đầu nghĩ đến cái tên này, Thiên Tử không khỏi rùng mình!

 

Cậu… Cậu là người hay ma?”

 

Thiên Tử vừa nói vừa lùi về phía sau vài bước, chăm chú quan sát, là Tiêu Chính Văn thật.

 

Chỉ là Tiêu Chính Văn lúc này dường như hơi khác so với Tiêu Chính Văn trước đây.

 

Khí chất cũng có biến hóa rõ rệt.

 

Tiêu Chính Văn lúc trước mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm, còn Tiêu Chính Văn lúc này lại cho người ta cảm giác thâm sâu.

 

“Thiên Tử, trên đời này làm gì có ma, lúc xuống núi tôi mới biết chuyện quốc tang, nhưng thật may là tôi vẫn chưa chết!”

 

Tiêu Chính Văn mỉm cười.

 

“Chưa chết?”

 

Thiên Tử sửng sốt, trên mặt dần nở nụ cười, khóe mắt ngấn lệ kích động.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu dọa tôi sợ chết khiếp! Nếu cậu chết thật thì Hoa Quốc phải làm sao đây!”

 

Thiên Tử nói rồi nhanh chóng bước lên, nắm lấy cổ áo của Tiêu Chính Văn, dùng sức lắc mạnh vài cái.

 

“Chỉ là vợ chồng ông Nhạc lại chết vì tôi, tôi có thể sống sót quay về đều là nhờ ông Nhạc! Nếu không có hai vợ chồng ông ấy liều mạng giúp đỡ thì bây giờ người nằm dưới lớp thủy tinh đã là tôi rồi!”

 

Tiêu Chính Văn nói đến đây, vẻ mặt không giấu nổi sự đau buồn.

 

“Haiz, bản quân đã nghe nói về chuyện ông Nhạc rồi, chỉ là trên đời này có ai mà không chết chứ, cậu cũng không cần phải cảm thấy quá có lỗi, cậu có thể sống tiếp chính là điều ông Nhạc mong muốn nhất!”

 

Thiên Tử vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn như thể sợ anh sẽ chạy mất. Sau đó kéo anh đến ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

 

“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu chưa chết, vậy mà bản quân lại tổ chức quốc tang cho cậu, cậu không cảm thấy nợ bản quân cái gì sao?”

 

Thiên Tử cau mày hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.