Chiến Thần Bất Bại

Chương 1915:




Nhất là trong những năm đất nước tan tác, giặc ngoại xâm xâm chiếm đó, người như thế càng sẽ được đời sau tưởng nhớ đời đời.

 

“Ồ? Cậu nhận ra tôi à?”

 

Lạc Thiên Sơn hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Chào ông Lạc”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn chắp tay với Lạc Thiên Sơn.

 

Cái chắp tay này là sự kính trọng của anh với Lạc Thiên Sơn có thể không tiếc mạng sống một mình tiến vào rừng sâu ở Điền Tư để phục kích giặc ngoại xâm trong lúc đất nước tan tác.

 

Về mặt ý nghĩa nào đó thì Lạc Thiên Sơn và Tiêu Chính Văn đều là quân nhân.

 

Chỉ là thời gian và lai lịch khác nhau, nhưng sở dĩ làm thế đều là vì Hoa Quốc và người dân Hoa Quốc.

 

“Nhưng hãy thứ lỗi cho tôi không thể giúp gì trong việc phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan này. Nếu ông Lạc biết quay đầu thì Tiêu Chính Văn tôi có thể không nhắc chuyện cũ”.

 

Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.

 

Nếu bây giờ nhà họ Lạc lùi bước, chỉ riêng những gì Lạc Thiên Sơn làm với đất nước trước đây thì Tiêu Chính Văn vẫn có thể tha cho nhà họ Lạc.

 

Suy cho cùng thì cụ ta cũng từng vỡ đầu đổ máu vì Hoa Quốc, người như thế đáng nhận được sự tôn trọng từ tận đáy lòng của mọi người.

 

“Ôi, thằng nhóc này, đã đến nước này rồi mà cậu còn ngạo mạn trước mặt tôi à, cũng không xem lại mình là cái thá gì”.

 

“Ông hai, cháu nghĩ Tiêu Chính Văn này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy”.

 

Lạc Thiên Trạch chắp hai tay sau lưng lạnh lùng cười nói.

 

“Ồ? Các ông thật sự nghĩ thắng tôi được rồi sao? Tôi nghĩ ông Lạc hiểu biết nhiều nên biết tôi là người họ Tiêu”.

 

Tiêu Chính Văn khẽ híp mắt nhìn Lạc Thiên Sơn.

 

“Họ Tiêu? Hừ, dù cậu có là họ Long…”

 

Lạc Thiên Trạch còn chưa nói hết câu, Lạc Thiên Sơn khua tay ngắt lời, mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn như đang suy nghĩ gì đó nói: “Trên người cậu có Thiên Sơn Thư Lục?”

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Xem như ông cũng hiểu biết nhiều, trước đó sở dĩ trúng độc của nhà họ Lạc các ông chỉ là vì nhất thời sơ ý mà thôi”.

 

“Nhưng loại hương độc này không có tác dụng gì với người nhà họ Tiêu”.

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ một đóa hoa bìm lam trong tay ra.

 

Loại hoa này hầu hết có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu, nhưng ai mà ngờ được nó lại là thánh vật giải độc chứ.

 

Chỉ thấy đóa hoa bìm lam đó bỗng chốc biến thành màu trắng bạc, sau đó cánh hoa héo úa, cuối cùng bay theo gió biến thành bột phấn.

 

Đóa hoa đó biến mất trong không khí, mùi hương khiến mọi người ngửi bị nghiện đó cũng theo đó biến mất.

 

“Sao… sao cậu có thể?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.