Chiến Thần Bất Bại

Chương 190: Cách tu luyện nhà quê




Tin tức trở về đã sớm lọt vào tay phủ Võ Hầu, Võ Hầu lập tức phái một cỗ xe hết sức xa hoa tới. VỐn Võ Hầu còn ra sức mời Cố Tuyết tới phủ Võ Hầu làm khách, có điều Cố Tuyết lúc này cần ổn định cảnh giới. Vương Bất Tương Tư Trảm cũng cần tốn rất nhiều thời gian tìm hiểu cho nên đành từ chối.

Trong Bất Chu Sơn, quả nhiên mọi người tìm được mỏ quặng. Mỏ quặng này thuộc quyền sở hữu của Cố gia, Địch Hoành Chiến, Thanh Loan và công chúa Minh Châu đều muốn chia xẻ lợi nhuận. Đám người định thu nhỏ định mức, Cố Tuyết kế thừa Vương Bất Tương Tư Trảm chắc chắn sẽ trở thành võ giả cấp Thiên Lộ, giao hảo cùng Cố Tuyết quan trọng hơn. Có điều Cố Tuyết vẫn kiên trì phương pháp phân phối trước đó, nàng cũng không coi trọng mỏ quặng.

“A Tuyết, ta phải đi đây!” Đường Thiên nhảy lên xe, vung cánh tay, lớn tiếng nói: “A Tuyết, phải cố gắng lên! Sau này ta sẽ tới tìm ngươi!”

Cố Tuyết mỉm cười, gật đầu kiên quyết: “Ừ!”

Nàng một tay nắm Vương Bất Tương Tư Trảm to lớn, làn váy dài màu xanh da trời cùng mái tóc dài màu đen tung bay giữa không trung. Nàng nhón chân, giơ cổ tay trắng ngần không ngừng vẫy tay với Đường Thiên. Nhìn cỗ xe khuất xa, cũng nhìn bóng dáng đó khuất xa.

Ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống núi xanh tươi, bầu trời xanh thẳm, thiếu nữ nhanh chóng thu lại sự mất mác và nỗi thương cảm trong lòng. Thiếu nữ ngẩng đầu, gương mặt đầy ôn hòa và kiên cường.

Cổ tay trắng ngàn xiết lại thành nắm đấm.

Bắt chước giọng điệu Đường Thiên, Cố Tuyết hô lớn.

“Thiếu nữ vĩ đại như thần, cố gắng lên!”

Nàng bị hành động này của mình chọc cười, cười hì hì một lcú, con mắt chớp chớp cong như ánh trăng rằm, vẻ mặt chẳng khác nào con mèo mãn nguyện.

A Tuyết phải cố ggắng lên, khi gặp lại hắn phải dọa hắn nhảy dựng lên mới được...

Híp mắt, Cố Tuyết mỉm cười dịu dàng, nhủ thầm trong lòng.

๑๑۩۞۩๑๑

Cỗ xe chạy như bay trên không trung, lần này để đề phòng cả Tinh Chủ và tứ đại châp sự đoàn cùng tới bảo vệ, trên đường cẩn thận từng li từng tí.

Cỗ xe vô cùng xa hoa, không gian rộng lớn, mỗi người đều có phòng của mình. Cô bén vốn định tới xin sư phụ thả chú Ma Địch đẹp trai ra, nào ngờ Đường Thiên vừa vào phòng là không buồn ra nữa.

Trại tân binh, binh đoàn Nam Thập Tự.

Binh, Quỷ Trảo, Ma Địch, ba người đứng song song, chăm chú quan sát Đường Thiên đang tu luyện Hỏa Liêm Quỷ Trảo.

“Cấp sáu học có hơi sớm.” Binh vẻ mặt nhân sĩ thâm niên, giả vờ giả vịt nói: “Theo kinh nghiệm lâu năm của ta, đốt cháy giai đoạn không phải là chuyện tốt.”

Quỷ Trảo lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngươi luôn làm vậy à?”

Binh á khẩu không nói được gì, chính xác, tất cả tu luyện hắn xếp cho Đường Thiên đều vượt xa cấp bậc chân lực của gã.

Ma Địch lại chỉ hứng thú quan chiến, hắn vô cùng hứng thú với cả hai người. Nhất là Binh, hồn tướng thời kỳ binh đoàn Nam Thập Tự không ngờ lại tồn tại đến giờ, ngay hắn cũng phải giật mình. Lai lịch Quỷ Trảo tuy không hiển hách như Binh, nhưng tự nghĩ ra trảo pháp cấp đại sư cũng đủ bất phàm rồi.

Song khiến hắn tò mò nhất lại là nơi đóng quân thần kỳ này. Ma Địch có thể cảm giác được lực lượng của hắn đang từ từ khôi phục, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng hiệu quả cũng đủ khiến hắn vô cùng vui mừng. Đã nhiều năm như vậy, lực lượng của hắn luôn bị xói mòn, song hắn cũng đành bó tay. Khi lực lượng hắn tiêu hao hết cũng là lúc hắn tiêu tán, đây là kết quả tất yếu của hồn tướng.

Thật không ngờ trên đời còn có nơi thần kỳ như vậy...

Ma Địch bắt đầu dung nhập vào cuộc sống tại nơi đóngq uân, nhanh chóng tìm được niềm vui mới. Đó là cùng Binh và Quỷ Trảo tra tấn Đường Thiên.

Hắn cũng rất tò mò về Đường Thiên, thiếu niên này không bị Địch Thanh Mạn ảnh hưởng, thật hiếm thấy, chỉ riêng điểm này đã bất phàm rồi.

Rất nhanh chóng, hứng thú của hắn càng nhiều thêm.

Một thiếu niên thú vị, tiềm lực vô hạn, được hai sư phụ tốt giày vò như vậy rốt cuộc sẽ biến thành thứ gì?

Đường Thiên đang tiến hành một loại tu luyện vô cùng buồn tẻ, trước mặt gã là một khối đe sắt vô cùng dày đặc, mười ngón tay gã quán thâu chân lực, không ngừng xoay đi vòng lại vào chỗ châm sắt.

Đường Thiên đầu đầy mồ hôi, dùng hết sức lực, mười ngón tay không ngừng cọ lên đe sắt, tia lửa bay khắp nơi, bụi sắt và mồ hôi văng lung tung.

“Đây là Hỏa Liêm Quỷ Trảo của ngươi à?” Binh khinh thường: “Ta giao thời gian tu luyện quý giá của Tiểu Đường Đường cho ngươi đấy, ngươi phải chịu trách nhiệm chứ... Đừng tìm mấy cách tu luyện nhà quê ra đây làm lãng phí thời gian của mọi người.”

“Ta chính là nông dân.” Quỷ Trảo lạnh lùng nói.

Binh nghẹn họng, đúng lúc này Đường Thiên đã mài sạch đám đe sắt trước mặt, mười đầu ngón tay gã không còn chút cảm giác gì. Dùng mười đầu ngón tay mài tấm đe sắt dày hai mươi cm thành bột, chuyện nhàm chán vậy mình cũng làm xong được.

Đường Thiên thở hổn hển, mười ngón tay cong cong như chân gà, không giãn ra nổi.

“Làm tốt lắm!” Binh vỗ tay rồi liếc mắt sang tán thưởng: “Thứ tu luyện chẳng chút kỹ thuật thế này thật không xứng với thiếu niên vĩ đại như thần. Chỉ có giáo quan cao cấp nhất binh đoàn Nam Thập Tự như ta mới am hiểu phương pháp tu luyện chính thống...”


“Im đi!” Quỷ Trảo không nhịn được nói: “Trước đây sao ta không phát hiện ngươi lắm mồm như vậy nhỉ?”

Binh giận tới tím mặt, đang định mở miệng, Đường Thiên đã thở hổn hểngươi nói: “Tiếp theo tu luyện cái gì?”

Tấm đe sắt này hắn cọ sát suốt ba ngày.

“Vẫn thế.” Quỷ Trảo nói.

“Vẫn thế?” Đường Thiên sửng sốt, nhìn tấm đe sắtbị gã mài sạch: “Ta mài xong rồi mà.”

“Mài xong? Mới chỉ bắt đầu thôi.” Quỷ Trảo lạnh lùng trả lời.

Keng keng keng!

Vô số đe sắt như mưa rơi từ trên trời giáng xuống phủ kín toàn bộ gian phòng. Rậm rạp chằng chịt chỉnh tề, chỉ nhìn thôi cũng khiến Đường Thiên cảm thấy choáng váng, gã run run nói: “Tổng cộng phải mài bao nhiêu tấm?...” 

“Một vạn tấm.” Quỷ Trảo thản nhiên trả lời.

Đường Thiên suýt nữa bất tỉnh, mài một vạn cái đe sắt.

“Nếu ngươi muốn tu luyện thành Hỏa Liêm Quỷ Trảo cấp đại sư, mài sạch một vạn cái đe sắt này, với tư chất của ngươi không vấn đề gì cả.” Quỷ Trảo bình tĩnh nói.

“Một vạn tấm, ba ngày một tấm, vậy là ba vạn ngày, thêm sáu ngàn năm trăm tấm nữa là đủ mười năm rồi! Cho dù tốc độ sau này nhanh hơn, khấu trừ đôi chút cũng còn năm năm.” Binh trả lời mỉa mai: “Năm năm luyện trảo pháp đại sư cấp bảy, đầu ngươi bị cửa kẹp à?”

“Ta cho ngươi phương pháp rồi, luyện hay không là do ngươi lựa chọn.” Quỷ Trảo không buồn để ý tới Binh, nói thẳng với Đường Thiên.

Một vạn cái đe sắt....

Cho dù là Đường Thiên cũng không khỏi sợ hãi.

Đường Thiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Ta luyện!”

Chẳng phải chỉ vạn cái đe sắt sao? So với hồi đo ta tu luyện võ kỹ cơ bản, số lượng còn kém xa lắc. Tất cả các võ kỹ đều không có đường tắt. Gã nhớ tới Trảm Kiếm Ma dùng kiếm tạo bậc thang, nghĩ tới sơn động rậm rạp chằng chịt vết kiếm, mỗi con đường khiến võ kỹ lên tới cấp đại sư chắc chắn đều rất khó khăn.

Huống hồ mình có trại tân binh, có nhiều thời gian hơn người khác nhiều.

Không nói hai lời, Đường Thiên bắt đầu quá trình mài đe sắt dài dằng dẵng.

Thời gian từ ưtừ trôi qua.

Đường Thiên nhanh chóng tìm ra bí quyết, võ hồn cấp bạc cùng trực giác kinh người khiến gã rất nhạy cảm với sự lưu động của chân lực. Mà sau khi bước vào cấp sáu, chân lực đã mở rộng tới rất nhiều nơi hẻo lánh mà trước đây không chạm vào được. Lực khống chế của hắn với thân thể cũng tăng trưởng rõ ràng.

Đường Thiên nhanh chóng phát hiện truyền chân lực vào toàn bộ bàn tay hiệuq ủa không tốt lắm. Song nếu chỉ phụ trợ một lớp chân lực mỏng trên ngón tay, không chỉ giảm tiêu hao chân lực mà còn đề cao được hiệu quả của trảo pháp. 

Mười ngón tay Đường Thiên như cây côn sắt, lại chà đi chà lại trên đe sắt, tia lửa bắn tung tóe.

“Đường Thiên thật thông minh...” Ma Địch cũng pahri thán phục, hiệu suất của Đường Thiên cực kỳ nhanh chóng, từ ba ngày một khối tới một ngày một khối rồi một ngày ba khối, tổng cộng chỉ mất mười ngày.

“Thông minh?” Binh kinh ngạc nhìn Ma Địch: “Ngươi thấy hắn thông minh? Nói thật ta chưa từng thấy ai ngu ngốc hơn hắn, toán học trong phạm vi một trăm, hắn tính mười lần sai cả mười lần. Chắc hẳn giáo viên của hắn năm xưa tức chết rất nhiều lần rồi.”

Ma Địch nhớ lại biểu hiện lúc thường của Đường Thiên, không khỏi cười nói: “Lúc bình thường đúng là hắn không mấy lanh lợi.”

“Không mấy lanh lợi?” Binh cười ha hả: “Hắn ngu, hắn ngốc, đầu óc hắn không biết biến chuyển gì cả, gã như vậy mà ngươi chỉ dùng một câu không mấy lanh lợi á? Đúng là hạng dối trá.”

“Giờ ngươi khác khỉ gì Đường Thiên.” Quỷ Trảo đột nhiên xen vào.

Binh nổi nóng: “Ngươi đang sỉ nhục ta sao?”

“Đúng!” Quỷ Trảo gật đầu.

Thấy hai người muốn cãi nhau, Ma Địch vội vàng chuyển chủ đề: “Nhưng ta thấy hắn tu luyện rất nhanh mà...”

Binh quả nhiên di dời sự chú ý: “Ở phương diện này thằng nhóc đúng là thiên tài. Có điều nhất định không được dùng cách thức lý luận của mấy cái học viện, chỉ số thông minh của thằng nhóc này gần số không, mấy thứ lý luận phức tạp đó nó không hiểu nổi. Song nếu ngươi ném nó vào nơi tuyệt cảnh, ngươi sẽ phát hiện ngươi cuối cùng sống sót đi ra chắc chắn là nó.”

Binh trầm ngâm nói: “Tân binh như vậy trước đây ta cũngt ừng gặp, ta gọi bọn họ là phái dã thú. Bọn họ như dã thú, không thông minh song lại có trực giác kinh người, tu luyện võ kỹ nhanh chóng có kết quả. Quan trọng nhất là những kẻ thuộc phái dã thú thường có tâm linh thuần túy lại cố chấp lạ thường. Khi hai thứ này kết hợp, bọn họ thường tỏa sáng rất chói mắt.”

“Đúng là như vậy.” Ma Địch gật đầu đồng ý.

“Phái dã thú nếu trong học viện sẽ rất thê thảm, bọn họ không hiểu lý luận, con đường trời sinh của họ là thực chiến. Thực chiến, tuyệt cảnh mới là nơi tu luyện thích hợp nhất của họ.” Binh nói.

Ma Địch hơi tò mò: “Trước đây ngươi có bồi dưỡng được phái dã thú nào lợi hại không?”

Binh gật đầu: “Có, nhưng phái dã thú cũng là dễ bỏ mạng nhất, thực chiến có thể khiến người ta tiến bộ, nhưng tỷ lệ đào thải của thực chiến cũng cao hơn các phương thức tu luyện khác nhiều, rất dễ chết người. Rất nhiều phái dã thú chết rất sớm.”

Quỷ Trảo không nói gì, chỉ chăm chú quan sát Đường Thiên mồ hôi như mưa mài ra từng tia lửa.

Ánh mắt hắn lấp lánh một luồng hào quang khó thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.