Chiến Thần Bất Bại

Chương 1896:




 “Hừ, ai cũng nói Tiêu Chính Văn ngạo mạn, tôi thì thấy ngay cả người phụ nữ của Tiêu Chính Văn cũng rất kiêu ngạo, e là cô vẫn chưa biết cô đang nói chuyện với ai đâu”.

 

Thừa Tiếu Thiên khinh bỉ lạnh lùng nói.

 

“Tôi không muốn biết các anh là ai, cho dù các anh là ai đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không giao phương thuốc trong tay ra đâu. Đây chính là câu trả lời của tôi”.

 

Thái độ của Khương Vy Nhan cực kỳ cứng rắn, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Lưu Sùng Hằng.

 

Không ngờ Khương Vy Nhan trước giờ luôn mềm yếu còn có một mặt mà mọi người không biết này.

 

Ngông cuồng!

 

Quả thật là cực kỳ ngạo mạn.

 

Đây là cảm nhận chung của mọi người về Khương Vy Nhan.

 

Ngay cả La Trường Minh cũng hơi cau mày, chủ tịch thành phố Thiên Phủ là ông ta còn đang ở đây mà Khương Vy Nhan lại dám mạnh miệng thế sao?

 

“Ha ha! Đúng là nực cười”.

 

Sở Thiên Thư lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan nói: “Đã mấy chục năm chưa có ai dám nói chuyện như vậy trước mặt tôi cả. Cô gái, tôi thật sự không biết là ai cho cô can đảm để cô nói ra những lời này”.

 

“Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, bất kể người chống lưng cho cô là ai thì hôm nay cũng phải để lại phương thuốc này”.

 

“Tôi không cần bất kỳ ai chống lưng cả, dù không có Tiêu Chính Văn ở bên cạnh, tôi cũng sẽ không để mặc các ông uy hiếp”.

 

Khương Vy Nhan nghiêm nghị nhìn mọi người nói.

 

“Ồ? Không cần chỗ dựa ư? Trước mặt chúng tôi lại dám nói năng ngông cuồng!”

 

Nói xong, Sở Thiên Thư sải bước đi về phía Khương Vy Nhan, rõ ràng là muốn ra tay với Khương Vy Nhan.

 

Thấy thế Lưu Sùng Hằng vội vàng chắn trước mặt Khương Vy Nhan.

 

Dù biết rõ mình không phải là đối thủ của Sở Thiên Thư, nhưng ông ta cũng phải bảo vệ sự an toàn của Khương Vy Nhan.

 

“Ông Sở, chuyện nhỏ này không cần ông phải ra tay, vừa lúc tôi muốn tính toán rõ ràng với cô Khương”.

 

Dứt lời, Lạc Thiên Vũ bước đến trước mặt Khương Vy Nhan.

 

“Ừ, cũng được, tôi ra tay với một cô gái e là mất hết mặt mũi, cứ giao cho cậu Lạc vậy”.

 

Sở Thiên Thư cười nói, sau đó trở về chỗ cũ.

“Khương Vy Nhan, mặc dù hôm đó người đánh tôi hai cú không phải là cô nhưng cũng bị cô chỉ trích nhỉ? Cô cũng thấy tình hình hôm nay rồi đấy, dù Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân có đến thì cũng không giúp gì được cho cô”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.