Chiến Thần Bất Bại

Chương 1871:




Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi trầm xuống, nơi này hoang vu không một bóng người, nếu như anh trúng độc hoặc bị mai phục thì kết quả khó lòng mà tưởng tượng nổi!

 

Quả nhiên giống như những gì Tiêu Chính Văn nghĩ, vừa mới bước được thêm một trăm mét nữa đã có một bóng người chặn ngang trước lối đi của anh.

 

“Nhóc con, cậu đã trúng độc rồi, Lạc Thanh Phong tôi đặc biệt tới đây để nhận xác cậu, nếu như cậu tự chặt đứt hai chân thì tôi có thể tha cho cậu tội chết!”

 

Lạc Thanh Phong làm ra vẻ độ lượng.

 

Nghe có vẻ như Lạc Thanh Phong vô cùng rộng lượng, thật ra Lạc Thanh Phong rõ hơn bất cứ ai, Tiêu Chính Văn thà tử trận chứ cũng nhất quyết không chịu quy phục đối phương.

 

Bởi vì điều này không chỉ ảnh hưởng tới thể diện của cụ ta mà đồng thời cũng ảnh hưởng tới thể diện của Thiên Thần Tông.

 

Bản thân mất mặt thì không sao!

 

Thế nhưng làm mất mặt tông môn, một khi bị người của chấp sự hay chấp pháp đường biết được thì sẽ bị tru di cửu tộc.

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ có một con đường là chiến đấu với cụ ta.

 

Cụ ta còn nói như vậy vì muốn sau khi giết chết Tiêu Chính Văn thì sẽ có thêm danh tiếng độ lượng.

 

“Nếu như ông và ông ta cùng chặt đứt hai chân, tôi có thể bảo đảm cho an toàn tính mạng của hai người! Nếu không, ông ta sẽ chết, tất cả mọi kinh mạch trong người ông cũng sẽ đứt đoạn!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Ồ!”

 

Lạc Thanh Phong nhíu mày lạnh lùng hừ một tiếng, Tiêu Chính Văn cũng mạnh miệng quá rồi đấy.

 

“Ha ha!”

 

Lạc Thanh Phong nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, đây là chuyện buồn cười nhất mà cụ ta từng được nghe.

 

Bây giờ đám thanh niên đều bị sao vậy chứ? Lẽ nào trước khi ăn to nói lớn đều không chịu suy xét một chút tới cảnh ngộ của bản thân à?

 

“Hy vọng thực lực của cậu có thể tương xứng với sự ngông cuồng này!”

 

Lạc Thanh Phong nói rồi sải bước nhẹ nhàng tiến về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Rắc rắc rắc!”

 

Đôi giày da sáng loáng dưới chân đạp lên trên mặt đất đầy sỏi đá, phát ra những tiếng vang rất khẽ.

 

Thế nhưng mỗi một tiếng vang đều khuấy động linh hồn của tất cả mọi người.

 

“Tiêu Chính Văn, chuyện tới nước này mà cậu vẫn không chịu cúi đầu sao? Lẽ nào tự chặt đứt hai chân và khấu đầu nhận tội lại không tốt hơn cái chết à?”

 

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nói.

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu cười nói: “Trước đây tôi không có thù oán gì với mấy người, dạo này cũng chẳng gây thù ở đâu, vậy thì có tội gì để mà nhận chứ?”

 

“Vợ cậu đã lấy đi phương thuốc dân gian Bát Cực Tục Mệnh Đan vốn dĩ thuộc về Thiên Thần Tông chúng tôi, cậu thử nói xem cậu có tội hay không?”

 

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, phẫn nộ gầm gừ.

 

Lúc nói chuyện, Lạc Thanh Phong đã cách Tiêu Chính Văn chưa tới năm bước chân.

 

Đối với người bình thường mà nói thì đây là một khoảng cách an toàn, thế nhưng đối với cao thủ mà nói thì năm bước chính là khoảng cách của cái chết!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.