Chiến Thần Bất Bại

Chương 183: Dạ Mạc kiếm khách




Trong nháy mắt Đường Thiên nhanh như thiểm điện xông ra bên ngoài.

Mắt hắn đăm đăm nhìn người ẩn tàng trong sơn động. Quả nhiên trực giác của mình không sai, trong lúc cuống cuồng chạy, con ngươi của Đường Thiên bỗng nhiên co rụt lại.

Sau mặt nạ trắng bệch là cặp mắt băng lãnh, tay gã cầm Tế Thứ kiếm, nhìn Đường Thiên vội vàng chạy tới mà như không thấy.

Đường Thiên thế nào cũng không thể quên cái mặt nạ này.

Tề Á!

Dạ mạc kiếm khách Tề Á!

Chiến ý trong lòng Đường Thiên trong nháy mắt được đề thăng lên cực hạn, một trong các nguyện vọng của hắn là đánh với Tề Á một trận. Lúc trước vốn hắn đang tiếc nuối do phải rời Phỉ Lâm tinh nên không thể giao thủ với Tề Á. Không thể ngờ được là lại gặp Tề Á ở đây, con mắt Đường Thiên phút chốc nóng bỏng.

"Khổng Tước!"

Ngân quang che phủ toàn thân hắn với tốc độ kinh nhân. Trang bị Khổng Tước hoa lệ tinh mỹ bao khắp toàn thân hắn. Đôi đồng tử bạc của Khổng tước lộ ra sát cơ, nó cũng nhận ra Tề Á.

Khổng Tước vẫn nhớ thù.

Tề Á trong sơn động như một pho tượng điêu khắc, gã cứ đứng đó không động đậy chút nào.

Tốc độ của Đường Thiên bây giờ nhanh như chớp tạo ra hư ảnh mơ hồ, hắn vọt tới cách cửa động hơn một trượng, chân phải đột nhiên đạp xuống mặt đất. Sức mạnh của một đạp này cực kỳ kinh người, nơi đặt chân xuống rạn nứt như mạng nhện. Tốc độ Đường Thiên vụt tăng giống như viên đạn pháo ra khỏi nòng, hung hãn đánh tới Tề Á ở trong sơn động.

Đường Thiên bay giữa không trung, chân lực tản ra, tay phải vận Đại Bi chưởng lên chờ phát động!

Đường Thiên lớn dần trong mắt Tề Á nhưng gã vẫn thủy chung không chút động đậy, dường như không thấy sự tồn tại của Đường Thiên.

Chẳng lẽ là người giả?

Trong lòng Đường Thiên cảm thấy kỳ quái, nhưng mà lúc này tên đã trên dây căn bản không được do dự, cho dù là người giả cũng phải đánh cho tan nát!

Trong nháy mắt Đường Thiên xông tới sơn động, ngân quang phía sau ảm đảm rồi biến mất, trước mắt Đường Thiên tối sầm.

Bỗng nhiên, một thanh Tế Thứ kiếm hắc sắc lướt qua bóng tối, giống như một con độc xà vô thanh vô tức đớp lấy hông của Đường Thiên.

Không ổn, có mai phục!

Trong lòng Đường Thiên nhảy dựng, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hắn phản ứng cực nhanh, dường như cùng trong nháy mắt đối phương phát động hắn đã nhận thấy được. Không chút suy nghĩ, Đường Thiên ở giữa không trung mạnh mẽ xoay eo, tay phải hóa thành quyền thuận thế giơ tay về sau giống như vung thiết chùy lên.

Phập!

Bên hông Đường Thiên có tia máu bắn ra.

Tuy Đường Thiên vặn eo nhưng không hoàn toàn thoát được, thân của Tế Thứ kiếm trong chốc lát linh xảo vô cùng, vài miếng linh giáp bung ra, trên lưng Đường Thiên thêm một vệt máu.

May mà vết thương không sâu.

Quyền đầu Đường Thiên đánh vào không trung, trong nháy mắt đó đối phương xuất kiếm liền biến ảo phương vị.

Mấy điểm hàn mang từ trong lòng đất bắn lên, mũi nhọn sắc lạnh nguy hiểm đâm thẳng vào mặt Đường Thiên. Kiếm mang đen kịt, mắt thường không thể nắm bắt được.

Tuy nhiên trong chiến đấu Đường Thiên chưa bao giờ ỷ lại vào con mắt, trực giác mạnh tới mười tám lần khiến Đường Thiên linh mẫn kinh người. Khi quyền đầu đánh vào không khí, thân thể vặn xoắn lại lực lượng đột nhiên bạo phát, chân trái vung lên vẽ thành một chùm sáng.

Đàm Thoái đao!

Chùm sáng lành lạnh, xung quanh kéo theo ánh sang yếu ớt 

Choeng!

Đàm Thoái đao không hề hoa xảo đánh thẳng vào Tế Thứ kiếm.

“A!”

Trong lòng Đường Thiên nhảy dựng lên, tiếng di chuyển nhẹ nhàng của Tề Á trong bóng tối như vang lên sát lỗ tai hắn làm lông tóc cả người hắn dựng đứng. Tuy trực giác của hắn kinh người nhưng khí tức của Tề Á dường như dung nhập hoàn mỹ vào trong bóng tối với trực giác của Đường Thiên cũng không nắm bắt chuẩn xác vị trí của Tề Á.

Thế nhưng chút ánh sáng này cũng đủ để Đường Thiên biết được cái mặt mà hắn cho là điêu khắc giả Tề Á đang nhào tới chỗ hắn.

Đó là... Hồn tướng!

Đường Thiên đột nhiên hiểu ra. Tề Á đã phát hiện ra bọn họ, rồi gã cố ý bày ra cạm bẫy. Tên hồn tướng Tề Á mà hắn phát hiện chẳng qua chỉ đeo mặt nạ Tề Á cố tình đứng đó cho bọn họ phát hiện rồi dụ dỗ cho bọn họ xông tới. Tên Tề Á thật thì mai phục một bên cửa động, chuẩn bị đánh lén.

Kế hoạch của Tề Á kín kẽ một giọt nước không lọt, gã biết trường chiến đấu trước kia đã để lại ấn tượng không phai cho Đường Thiên. Chỉ cần gã dụ dỗ thì cái tên quỷ Đường Thiên nóng bừng như vậy nhất định sẽ xông tới.

Chỉ là gã vạn lần không ngờ trực giác của Đường Thiên đến mức kinh người đến như thế.

Đột nhiên Tề Á nhớ tới lúc mình xuất thủ đánh chết Cố Tuyết mà Đường Thiên lại tránh được một kiếp, đương nhiên là tên đó quá may mắn, vận khí quá tốt. Nhưng lần này, cuối cùng gã cũng hiểu, Đường Thiên có thể tránh cú đánh lén của mình những hai lần không thể lấy vận khí mà giải thích. Cạm bẫy thế này, lần nào gã cũng chỉ cần một chiêu. Vậy mà không ngờ, Đường Thiên đã nhận ra.

Quả nhiên có trực giác của loài dã thú!

Trong lòng Tề Á tuy kinh ngạc nhưng động tác không hề chậm lại. Tế Thứ kiếm run lên, tiếng rít quỷ dị đập thẳng vào màng nhĩ, nhưng Tế Thứ kiếm lại lặng lẽ đâm tới ở góc độ ngược lại.

Suýt nữa thì Đường Thiên cũng bị tiếng rít đánh lừa, nhưng ngay sau đó cảm giác nguy hiểm cường liệt xuất hiện tại bên kia cơ thể. Đường Thiên không chút nghĩ ngợi, hét lớn: “Khổng Tước!”

Đang!

Mấy điểm sáng đột nhiên bắn ra, mục tiêu đúng là phương vị mà hắn cảm nhận được nguy hiểm.

Trong ranh giới sinh tử, hắn tin theo trực giác của mình.

Tế Thứ kiếm run nhẹ trong bóng tối, ngân quang trong màn đêm giống như trâu đất xuống biển, biến mất không còn tăm hơi.

“A!”

Tề Á kêu a lên, kinh ngạc cực kỳ. Hắn ta liên tiếp thoát được sát chiêu của gã, tình huống này lần đầu tiên gã gặp phải. Hơn nữa, gã đồng thời cũng kinh ngạc khi thấy Đường Thiên có tiến bộ. Lần trước Đường Thiên chỉ miễn cưỡng mới tránh được, nhưng lần này dù hãm trong cạm bẫy, Đường Thiên cũng không chút luống cuống.

Tiến bộ như thế thật kinh người.

Thế nhưng trong lòng Tề Á dù kinh ngạc, động tác cũng không chút chậm lại. Vút vút vút! Tế Thứ kiếm liên tục rung lên đâm ra, hóa ám thành minh. Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng hợp lại “Bạch Hạc tuyền qua”!

Vòng xoáy khí sắc bén hợp lại với song chưởng của Đường Thiên chen lấn nhau xông tới.

Không gian nhỏ hẹp làm cho uy lực của chiêu này tăng lên.

Lập tức Tề Á thể hiện thực lực chân chính của một vị kiếm khách cường đại. Tế Thứ kiếm rung động đâm trúng vòng xoáy không khí. Bốp, bốp, bốp.

Mỗi một kiếm đều vang ra âm thanh bạo liệt khi vòng xoáy không khí bị đâm trúng. Cực kỳ nhanh chóng, mấy chục vòng xoáy không khí đều bị đâm trúng.

Quả nhiên không hổ là Dạ mạc kiếm khách!

Trong lòng Đường Thiên không chút sợ hãi mà trái lại, chiến ý bốc lên, hừng hực thiêu đốt. Nổi giận gầm lên một tiếng, Đường Thiên hung hãn uốn thân lao lên, một tấm bia ấn trong tay sáng lên, hai chữ bàn thạch rõ ràng bắt mắt.

Sát chiêu Đại Bi chưởng “Bàn Thạch Bi chưởng!”

Chưởng ấn bàn thạch to lớn, uy thế đáng sợ mà dưới sự thôi động lực lượng của Đường Thiên càng trở nên kinh khủng vô cùng. Tiếng rú trầm thấp chấn nhiếp lòng người, toàn bộ thông đạo sơn động bị rung động nhẹ.

Thân hình Tề Á nhoáng lên, bỗng nhiên lùi lại.

Một thân ảnh thay thế vị trí Tề Á, chính là tên Hồn tướng ngụy trang thành Tề Á kia. Trên mặt hồn tướng mang mặt nạ màu tráng, Tế Thứ kiếm trong tay gã thẳng tắp như ngọn thương. Động tác tiếp theo làm cho Đường Thiên có chút giật mình.

Đường Thiên và Lăng Húc oánh nhau nhiều lần nên cũng biết về thương pháp khá nhiều. Động tác của Hồn tướng đúng là cách chuẩn bị đâm thương.

Dùng Tế Thứ kiếm như thương pháp sao?

Sự hoài nghi lóe trong đầu, nhưng lực chú ý của Đường Thiên còn phải tập trung vào tên địch nhân phía trước. Trong mắt hiện lên vẻ ngoan cố, trước hết cứ giết Hồn tướng Tề Á đã.

Chưởng thế không biến đổi, hung hãn trào tới!

Tế Thứ kiếm tinh tế va chạm thẳng thắn với thạch bàn chưởng ấn. Đường Thiên cảm giác thấy có một luồng chân lực sắc nhọn chui vào lòng bàn tay. Thân hình hắn run lên nhưng chân lực của hắn nhanh chóng làm tan luồng chân lực này. Chưởng ấn thế không thể đỡ ầm ầm lao tới, Tế Thứ kiếm tấc tấc tan vỡ.

Nhưng vào lúc này một luồng sát cơ âm lãnh lẳng lạng xộc thẳng vào sườn Đường Thiên.

Âm hiểm quá!

Trong lòng Đường Thiên phát lạnh nhưng phản ứng của hắn cực nhanh, lông đuôi màu lam phía sau luôn luôn lay động bỗng dưng thẳng ra, chìa mũi nhọn ra như thanh kiếm.

Đang!

Sức mạnh cường đại từ Tế Thứ kiếm truyền tới, những chiếc lông vũ tan vỡ, mũi nhọn như những linh phiến màu trắng bạc xuất hiện vết rạn.

Nhưng một kiếm tất sát của Tề Á cũng đã bị cản lại.

Hai người giao thủ nhanh như chớp giật, lúc này những người khác cũng đã vọt tới cửa sơn động. Tề Á biết không thể làm được gì nữa, gã khẽ cười quỷ dị một tiếng rồi cùng Hồn tướng tan vào hư không ngay trước mặt Đường Thiên.

Khi đám Lăng Húc chạy tới chỉ còn nghe thấy tiếng cười quỷ dị của Tề Á, trong sơn động chỉ còn bóng tối đen kịt, âm thanh văng vẳng.

Thần sắc mọi người đều cực kỳ nghiêm trọng, Đường Thiên gọi cả trang bị Khổng Tước ra mà không thể lưu đối phương lại làm cả đám khiếp sợ. Nên biết rằng, thực lực Đường Thiên trong cả đám là cực mạnh mà hắn không thể lưu đối phương lại thì rõ thục lực của đối phương mạnh mẽ tới bậc nào.

“Đó là Tề Á!” Đường Thiên trầm giọng thốt lên. Cái lông vũ linh giáp cuối cùng trên tay hắn đã tan vỡ, trong lòng căng thẳng. Nếu không phải có Khổng tước thì một kiếm kia hắn không có khả năng tránh được.

Thực lực Tề Á mạnh hơn nhiều so với Đường Thiên tưởng tượng, hơn nữa người này cực kỳ am hiểu việc lợi dụng hoàn cảnh, phương thức công kích cũng cực kỳ âm hiểm làm người ta khó lòng phòng bị.

Đường Thiên đã giao thủ với rất nhiều người nhưng Tề Á là một trong những người nguy hiểm, khó khăn nhất.

Hai từ “Tề Á” vừa thốt lên, sắc mặt mọi người đều thay đổi, cả sắc mặt của tiểu cô nương cũng trở nên nghiêm trọng.

“Sao hắn lại tới đây?” Cố Tuyết hỏi, giọng nói thị run rẩy, rõ ràng lần trước gặp Tề Á đã khắc sâu ấn tượng trong lòng.

Đường Thiên lắc đầu, trong lòng hắn cũng thấy kỳ quái.

Tiểu cô nương hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Mọi người phải cần thận. Phụ thân đã từng bảo, Tề Á là vị võ giả cấp thiên lộ duy nhất ở Phỉ Lâm tinh!”

Mọi người thở dốc vì kinh ngạc.

Võ giả cấp thiên lộ, Võ Hầu phủ sở dĩ có thể quản lý được tinh cầu là bởi vì họ có hai vị võ giải cấp thiên lộ mà một vị trong đó là Võ Hầu.

Cường giả có thể sánh được với Võ Hầu … Địch Hoành Chiến và Thanh Loan đều trắng bệnh cả khuôn mặt.

Đường Thiên lại nghĩ tới Ngũ Quang. Đó là vị võ giả cấp thiên lộ duy nhất hắn đã gặp. Ngũ quang Thiên thác đao, Đường Thiên vô cùng ấn tượng.

Lăng Húc cảm thấy khó giải thích được: “Không thể nào, Tề Á xếp hàng thứ năm nếu như gã là võ giả cấp Thiên lộ thì bốn người kia đâu?”

Thần sắc tiểu cô nương trịnh trọng hẳn: “Không rõ, nhưng câu này là từ chính miệng phụ thân nói ra. Phụ thân đã từng phí rất nhiều sức lực để mời chào Tề Á. Nếu Võ Hầu phủ có được ba vị võ giả cấp Thiên lộ thì phụ thân có thể trổ tài năng với thập tam phủ.”

Đến lúc này Đường Thiên mới hiểu Võ Hầu phủ mạnh đến bậc nào. Hai vị võ giả cấp Thiên lộ … Thực lực này đáng sợ tới bậc nào đây!

Nhớ tới hành vi lỗ mãng của bọn họ trước đây, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, may mà, may mà …

Nhưng ngay lập tức trong lòng Đường Thiên nảy ra nỗi nghi hoặc, Tề Á tuy rất lợi lại nhưng hắn cảm thấy còn kém Ngũ Quang không ít.

“Sau thì sao?” Hắn buột miệng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.