Chiến Thần Bất Bại

Chương 1820:




 Những người còn lại cũng nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.

 

Họ cứ nghĩ dùng Thiên Tinh Trận làm giảm sức mạnh Tiêu Chính Văn, sau đó cử một người ra trận là có thể giết chết Tiêu Chính Văn tại đây.

 

Nhưng kết quả lại khiến họ ngạc nhiên.

 

Tiêu Chính Văn không những không chết mà ngược lại còn giết Cừu Vạn Lý và đánh ông lão tóc bạc bị thương.

 

Đoàn Hải Long tính sai hoàn toàn.

 

Hai bên cứ đối đầu với nhau, điện từ trường trong không trung lại tăng thêm, không lâu sau ngay cả những người xung quanh đàn tế đều cảm nhận được mối nguy hiểm.

 

Vì cả núi Thương Lĩnh đang rung chuyển, tảng đá dưới chân họ vốn đã trải qua vô tận năm tháng rửa tội đang nứt ra.

 

“Rắc rắc rắc!”

 

Từng vết nứt sâu đến vài mét lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm dần lan ra xung quanh với tốc độ cực nhanh.

 

Người đời thường nói uy lực của trời là đáng sợ nhất, nhưng thật ra không phải như thế, chỉ có những thứ mà mình chưa biết mới đáng sợ nhất.

 

“Đây… đây… minh chủ, minh chủ cứu tôi!”

 

Ông lão tóc bạc cũng bị uy lực đáng sợ đó thô bạo làm cho tỉnh táo, sau đó giơ tay ra ngẩng đầu lên hô hoán cầu cứu với Đoàn Hải Long.

Cứu ư?

 

Cứu thế nào?

 

Đoàn Hải Long thậm chí có thể cảm nhận được rất rõ từng dòng điện lưu trong không khí, nói chính xác hơn là từ trường!

 

Nếu như đòn công kích này của Tiêu Chính Văn phát ra thì sẽ có uy thế long trời lở đất tới mức nào, ngay chính Đoàn Hải Long cũng không mường tượng ra được!

 

Bây giờ cuối cùng cụ ta cũng đã hiểu, Tiêu Chính Văn là một nhân tài mới xuất hiện mà ngay cả cụ ta cũng không động vào nổi.

 

Cụ ta vốn dĩ có thể không nhúng tay vào chuyện này, vốn dĩ có thể cứ mãi bế quan, thế nhưng…

 

“Nếu như mấy người muốn ép Tiêu Chính Văn tôi tới đường cùng, vậy thì hôm nay cũng đừng ai mong được sống tiếp!”

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã thật sự nổi giận!

 

Danh sơn và liên minh võ thuật là cái quái gì chứ?

 

Ngay cả Thiên Tử và dân chúng mà đám sâu mọt này cũng coi như cỏ rác, để cho bọn chúng sống trên đời thêm một ngày là đang lãng phí không khí!

 

Cùng lúc Tiêu Chính Văn thốt ra lời này, ánh sáng trắng khắp xung quanh lại bùng phát thêm lần nữa, anh cũng đồng thời tung một cú đấm ra.

 

“Rẹt!”

 

Những tia điện ban nãy còn mảnh như sợi tóc bỗng trở nên thô dày, cả núi Thương Lĩnh đều đang không ngừng rung chuyển.

 

Cứ như xảy ra động đất cấp mười, không ít kẻ nhát gan đã quỳ rạp trên mặt đất, kêu gào thống khổ!

 

“Nguy rồi! Núi Thiên Lĩnh sắp sụp rồi!”

 

“Xin tha mạng, tôi vẫn còn chưa sống đủ! Tôi vẫn còn trẻ mà!”

 

“Minh chủ, tha cho Tiêu Chính Văn đi, chúng tôi không muốn chết đâu!”

 

Lúc này, những tiếng gào khóc và xin tha mạng cứ nối tiếp nhau vang lên.

 

Một tia điện thô dày như thùng nước đánh thẳng lên trên người ông lão tóc trắng.

 

“Rẹt” một tiếng, ông lão tóc trắng đó lập tức hoá thành than đen!

 

Gió vừa thổi qua cụ ta đã biến thành chất dinh dưỡng của núi rừng.

 

“Thiên Hà Đảo Tả!”

 

Lúc này, gân xanh trên trán Tiêu Chính Văn nổi lên chằng chịt, khi anh tung ra một cú đấm, trong tay cũng đột nhiên phát ra tia sáng trắng cực mạnh.

 

Đây chính là biểu hiện của việc anh đã huy động từ trường trong cơ thể tới mức cực hạn!

 

Một cột sáng năng lượng cực đại dần được hình thành, giống như một tháp ngọc chọc trời, lập tức hướng về phía bục cao nơi mấy người Đoàn Hải Long đang đứng!

 

Uy thế dời non lấp biển đó giống như một con sóng lớn ụp xuống, căn bản không một người nào có thể chống đỡ!

 

Chỉ cần cột sáng cực đại đó đổ xuống, tất cả mọi người đứng trên bục cao đều sẽ hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!

 

Thậm chí ngay cả Đại trưởng lão cũng không có cách nào thoát nạn!

 

“Đại trưởng lão, mau… mau ngăn cậu ta lại! Món đồ chơi này mà rơi xuống thì chúng ta đều sẽ chết chắc!”

 

Đông Phương Tiếu hoảng loạn túm lấy áo của Đại trưởng lão, liều mạng lắc lắc.

 

Đại trưởng lão chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, so với sự hoảng loạn của những người khác, Đại trưởng lão ngược lại vô cùng bình thản.

Chết ở đây thì cũng có làm sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.