Chiến Thần Bất Bại

Chương 1806:




“Võ tông không thể loạn, ông cũng không thể rời khỏi võ tông, vẫn là câu nói đó, Tiêu Chính Văn tôi chỉ là một kẻ nhàn rỗi mà thôi!”

 

Nghe thấy những lời này của Tiêu Chính Văn, Đại trưởng lão không nén được nước mắt, quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Vua Bắc Lương! Cả đời cậu cống hiến cho Hoa Quốc, tôi… sao tôi có thể không quan tâm tới sự sống chết của cậu cơ chứ!”

 

“Các vị! Lẽ nào mấy người đều không có bố mẹ người thân hay sao? Lẽ nào người thân của mấy người chưa từng nhận được sự bảo vệ của vua Bắc Lương? Vua Bắc Lương từng nhiều lần tắm máu trên sa trường là vì điều gì chứ?”

 

“Để bảo vệ cho giới chính trị Hoa Quốc sao? Không! Là để bảo vệ cho người dân! Người thân của mấy người, con cái của mấy người, có ai không từng nhận ơn nghĩa của vua Bắc Lương, lẽ nào hôm nay mấy người chỉ đứng đó nhìn bọn họ giết chết vua Bắc Lương hay sao?”

 

“Hừ, đó là do Tiêu Chính Văn vô dụng! Mạng của hắn không đáng tiền! Tình nguyện chết vì đám giun dế kia ư? Bọn họ không liên quan gì tới chúng tôi hết!”

 

Lý Thiên Lăng đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mũi của Đại trưởng lão mà mắng chửi.

 

“Không sai, bảo vệ người dân Hoa Quốc, vậy thì bảo người dân tới cứu hắn đi, tôi thật sự muốn nhìn xem, Hoa Quốc nhiều người như vậy, ai sẽ nguyện chết vì Tiêu Chính Văn đây? Bớt lấy mấy chuyện không liên quan gì tới chúng tôi ra để doạ người đi!”

 

“Người không vì mình, trời tru đất diệt! Hắn muốn vì người khác, đó là chuyện của bản thân hắn, chúng tôi không cao thượng tới vậy!”

 

“Đúng! Tiêu Chính Văn sinh đã là một tên hèn hạ, còn tính mạng của chúng tôi đều vô cùng đáng tiền!”

 

Bên dưới bục, vô số đệ tử võ tông đồng loạt hô lên.

 

Nghe thấy những lời này, Đại trưởng lão suýt tức hộc máu!

 

“Ha ha ha!”

 

Cừu Vạn Lý ngửa mặt cười lớn, chỉ vào vô số bóng dáng xung quanh, nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, sao nào? Dù cậu từng vào sinh ra tử thì đã sao?”

 

“Đám người giống như hạng giun dế này lại nói mạng cậu không đáng tiền! Đây chính là tính cách con người, con người đều ích kỷ cả!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Cừu Vạn Lý, lắc đầu nói: “Bảo vệ quốc gia là đạo nghĩa mà loại người giống như mấy người vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được, bởi vì trong lòng mấy người căn bản không có đạo nghĩa, cách xa đạo nghĩa mà lại muốn bước lên cảnh giới Thiên Thần ư? Rõ ràng là nực cười!”

 

“Nực cười?”

 

Cừu Vạn Lý cười khẩy nói: “Không biết ai mới nực cười, hôm nay tôi sẽ khiến cậu tan xương nát thịt!”

 

“Nói đủ chưa, ra tay đi!”

 

Tiêu Chính Văn hơi mất kiên nhẫn thúc giục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.