Chiến Thần Bất Bại

Chương 1765:




Chỉ thấy rất nhiều giọt nước mưa và vô số gai nhọn, thậm chí cả sấm sét trên bầu trời đều tập trung đánh về phía Tiêu Chính Văn cùng một lúc.

 

“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu không chỉ đang đối mặt với Trương Đạo Linh tôi mà còn có cả trời đất này. Dù cậu có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ là một người bình thường. Uy lực của trời đất đâu phải là thứ cậu có thể so sánh!”

 

Tiêu Chính Văn giơ cánh tay lên vung lên trên đầu, gió lớn và mưa lập tức ngừng lại.

 

Những đám mây giông cuồn cuộn kia cũng tản ra.

 

Hiện tượng kỳ lạ của trời đất cũng lập tức trở lại bình thường.

 

“Ông có biết nhà họ Trương của ông nhầm lẫn ở đâu không? Trời đất sẽ không bị khống chế bởi bất kỳ ai, cơ thể người chính là vũ trụ, trời đất quá nhỏ bé, chẳng là gì so với vũ trụ cả”.

 

“Còn ông dốc lòng theo đuổi sự kỳ diệu của trận pháp nhưng lại quên mất ý muốn ban đầu của mình. Chỉ có thật sự muốn tìm kiếm thì mới có thể đạt được ý nghĩa chân chính, Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo đều hướng về điều này”.

 

“Sở dĩ ba tôn giáo đều có cách lý giải giống nhau như thế đều là vì bị ảnh hưởng bởi Tổ Long. Thứ mà Tổ Long giỏi nhất là trận pháp, trận pháp là vũ trụ, còn con người là điều duy nhất có thể xoay chuyển vũ trụ”.

 

“Lẽ nào ông vẫn chưa hiểu sao? Haizz, trận pháp cao cấp thế này rơi vào tay nhà họ Trương các ông đúng là phung phí của trời”.

 

Mấy lời này của Tiêu Chính Văn rơi vào tai Trương Đạo Linh như đang tuyên truyền giác ngộ.

 

Nếu trước đó Tiêu Chính Văn nói như thế, cụ ta còn nghĩ Tiêu Chính Văn đang nói ngông nói cuồng, nhưng bây giờ?

 

Tiêu Chính Văn chỉ vung tay lên thôi đã phá được toàn bộ Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương.

 

Trương Nguyệt Đông tuổi còn trẻ, kinh nghiệm quá ít nên không đủ hiểu biết về Tam Tuyệt Trận.

 

Vậy Trương Đạo Linh thì sao?

 

Lúc này Trương Đạo Linh kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, trán toát đầy mồ hôi.

 

“Rốt… rốt cuộc cậu làm như thế nào, Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương chưa từng thất bại”.

 

Tiêu Chính Văn cười nhạt, sau đó vung tay lên, mọi thứ trở lại như lúc đầu.

 

Dường như cảnh tượng đáng sợ lúc nãy chưa từng xuất hiện.

 

“Vẫn là câu nói đó, các ông không hiểu!”

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười vô cùng tự nhiên đón lấy ánh mặt trời giữa trưa, thoạt nhìn có vẻ rất ấm áp.

 

Tự nhiên!

 

Lúc này Tiêu Chính Văn như đang hòa làm một thể với mọi thứ xung quanh.

 

Ngược lại cảm giác tự nhiên đó làm tất cả mọi người đều thấy Tiêu Chính Văn rất khác biệt, Tiêu Chính Văn cao siêu khó lường.

 

“Không hiểu ư?”

Trương Đạo Linh siết chặt nắm đấm, cụ ta đã thể hiện hết tất cả con át chủ bài của mình, lúc này cụ ta đã không còn gì có thể đánh nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.