Chiến Thần Bất Bại

Chương 1742:




Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đột nhiên mang theo một tia sáng trắng lóa mắt, Trương Đạo Linh khinh thường phất tay áo, cụ ta cho rằng chỉ cần giơ tay lên là có thể hóa giải được đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng ngoài dự liệu của cụ ta, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ mang theo uy thế vô địch, đâm thủng phòng ngự, gây ra va chạm cực mạnh với thân kiếm trên tay cụ ta!

 

Keng!

 

Lại là một tiếng vang lớn do kim loại va chạm gây ra, ánh sáng sấm sét đan cài vào nhau cũng biến mất, kiếm ảnh to lớn theo đó tan thành khói mây!

 

“Phụt!”

 

Cánh tay Trương Đạo Linh tê rần, ngay sau đó, cơn đau dữ dội từ gan tỳ phế phổi truyền tới, khóe miệng cụ ta tràn đầy máu tươi!

 

Bởi vì nhát kiếm này bị mũi giáo dài của Tiêu Chính Văn phá vỡ, nên Trương Đạo Linh bị thiên uy mạnh mẽ phản kích, chấn động tới mức hộc máu!

 

Đến tận lúc này, Trương Đạo Linh mới hoàn toàn kinh ngạc!

 

Sao Tiêu Chính Văn có thể phá vỡ chiêu thức của cụ ta?

 

Không thể nào!

 

Bởi ngay thời điểm những ánh sét kia tụ tập lên thân kiếm trong tay cụ ta, xung quanh có rất nhiều mạch từ trường, đừng nói chỉ một thanh giáo dài, cho dù là một khẩu đại bác cũng đừng hòng cắt đứt!

 

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều sững sờ!

 

Tiêu Chính Văn phá vỡ tuyệt kỹ thành danh của Trương Đạo Linh rồi sao?

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu… Cậu thật đáng chết!”

 

Hai mắt Trương Đạo Linh tóe lửa, con ngươi đỏ ngầu chỉ trong nháy mắt.

 

Giờ phút này, Trương Đạo Linh cảm thấy vô cùng nhục nhã, cho dù năm đó đối mặt với cao thủ của mười lăm nước, cụ ta chưa từng bị thương chút nào!

 

Mà ngay hôm nay, đối mặt với một thằng nhóc mới hơn hai mươi tuổi, lại bị thương?

 

“Thiên Sơn Thất Kiếm! Phá Long Thức!”

 

Trương Đạo Linh giận dữ gầm lên, thanh kiếm trong tay run run, vô số kiếm ảnh tỏa ra, đồng thời xuất hiện!

 

Trong chu vi mấy mét xung quanh, mây đen giăng đầy, trong tầng mây lại như có tiếng rồng gào thét.

 

Vô số tia chớp lóe lên, rạch ngang bầu trời, nhanh chóng tụ lại thành hình một con rắn điện to như thùng phuy, nó phóng về phía Tiêu Chính Văn, há cái miệng to như chậu máu!

 

Bảy thanh kiếm xuất hiện, uy lực lớn khó mà tưởng tượng nổi.

 

“Không ổn rồi!”

Mặt mũi ông Lư trắng bệch, nhát kiếm này chém xuống, không chỉ Tiêu Chính Văn xui xẻo, ngay cả những kẻ hóng chuyện như bọn họ cũng đừng mong thoát khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.