Chiến Thần Bất Bại

Chương 1732:




Hơn nữa, kiếm Thất Tinh Tang Môn trong tay cụ ta cũng đang phát sáng lấp lánh, ánh sáng sắc lạnh thậm chí còn áp chế cả ánh mặt trời giữa buổi ban trưa!

 

“Cậu Tiêu, người này là…”

 

Độ Thiên Chân Nhân đang định tiến lên trước thì đã bị Tiêu Chính Văn xua tay ngăn lại.

 

Khi Tiêu Chính Văn xuất hiện trước cửa, mấy ông lớn Giang Trung và cả Giang Lăng đồng loạt lùi về sau hai bước.

 

Đặc biệt là chủ tịch thành phố Giang Trung, vừa ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn vừa giơ tay lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu.

 

Trên mặt còn lộ ra một nụ cười ngượng ngập, biểu cảm đó giống như đang nói thật ra tôi cũng là bị ép buộc mà thôi!

 

Tiêu Chính Văn đang đánh giá Trương Đạo Linh, đối phương cũng đang đánh giá Tiêu Chính Văn.

 

Qua một lúc lâu, Trương Đạo Linh mới lạnh lùng bật cười, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Cụ ta vừa định lên tiếng,lúc này, một bóng người đột nhiên sải bước ra trước một bước, đi đến vị trí chính giữa hai người!

 

Ông Lư – trưởng lão của liên minh võ thuật!

 

“Tiêu Chính Văn, cậu có từng nghĩ tới chuyện sẽ có ngày hôm nay không? Khi đó, tôi bảo cậu nhận tội, cậu đã làm thế nào? Chưa nói đến chuyện cậu giết chết mấy người môn chủ Đường, cậu lại còn dám tát tôi một phát!”

 

“Tiêu Chính Văn, cậu có từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?”

 

“Có phải cậu điên rồi không? Bây giờ ông Trương đang đứng trước mặt cậu, cậu có từng nghĩ tới chuyện mình sẽ có kết cục như thế nào? Cả nhà họ Tiêu nhất định sẽ bởi vì sự điên cuồng ngạo mạn của cậu mà máu chảy thành sông!”

 

Ông Lư là trưởng lão của liên minh võ thuật, tông chủ của các tông môn, có ai là không tỏ ra khách khí, tiếp đãi long trọng cụ ta?

 

Thế nhưng không thể ngờ bản thân lại phải ăn mấy bạt tai của Tiêu Chính Văn!

 

Đây không phải đánh lên trên mặt cụ ta, đây là đang chà đạp lên tôn nghiêm, lên lòng tự tôn của cụ ta!

 

“Cậu đừng cho rằng cả Hoa Quốc chỉ có một mình Tiêu Chính Văn cậu, giết Đông Phương Ngạo Vũ thì có sao? Nội tình của Hoa Quốc là thứ mà cậu vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi! Hôm nay, ông Trương đặc biệt đến để trừ khử loại phần tử cặn bã như cậu ra khỏi võ tông!”

 

Ông Lư giống như một con chó già lên cơn dại, chỉ vào Tiêu Chính Văn mà mắng chửi.

 

Lúc này, cuối cùng thì cụ ta cũng trút ra được hết toàn bộ lửa giận kìm nén trong lòng.

 

Khoảng thời gian này, cụ ta rõ ràng sắp sửa ngộp tới phát điên!

 

Có ông Lư cầm đầu, mấy ông lớn Giang Trung kia cũng đều không kiêng nể gì, đồng loạt đứng ra chỉ trích Tiêu Chính Văn chiếm đoạt sản nghiệp của gia tộc bọn họ.

 

Thậm chí có người còn phao tin ít ngày nữa sẽ phân chia sạch sẽ tập đoàn Vy Nhan!

Không chỉ muốn Khương Vy Nhan phá sản mà còn muốn toàn bộ người nhà của Tiêu Chính Văn phải lang thang nơi đầu đường xó chợ, làm ăn mày cả đời!

Đối diện với những lời mắng chửi phẫn nộ của mọi người, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt.

Anh chẳng buồn bận tâm tới đám người này!

Trương Đạo Linh lại lạnh lùng bật cười với dáng vẻ đắc ý, chắp một tay ra sau lưng, cao ngạo nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Bỏ đi, nể tình cậu từng có công với Hoa Quốc, hôm nay tôi sẽ không ra tay nữa, hôm nay cậu tự sát ở đây đi!”

“Sau khi cậu chết, tôi cũng sẽ không tiếp tục truy cứu người nhà của cậu, còn cả đám học trò của cậu nữa, cho phép bọn họ được sống tiếp! Thế nhưng tất cả tài sản của cậu bắt buộc phải giao cho nhà họ Trương coi như để chuộc tội! Cậu có ý kiến gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.