Chiến Thần Bất Bại

Chương 1709:




Chương 1709

“Ông Liễu, làm sao đây, nếu như nhà họ Trương ở Thiên Sơn biết cậu chủ Trương chết không rõ ràng như vậy, nhất định sẽ trách tội!”

 

Lúc này, một thanh niên đứng phía sau lưng ông Liễu tiến lên trước nói.

 

“Vô Cực Môn của chúng ta không thể thay thằng ranh Tiêu Chính Văn gánh hoạ được! Đi, bảo bọn họ chuẩn bị cáng đưa thi thể của cậu chủ Trương về Thiên Sơn một cách ổn thoả, nhất định phải nói với nhà họ Trương…”

 

Nói tới đây, ông lão hơi ngừng lời, rồi lại xua tay nói: “Bỏ đi, tôi tự mình đi!”

 

Chuyện lớn như vậy, ông Liễu không dám cho người dưới trướng mình chuyển lời, lỡ như nói sai một câu thì Vô Cực Môn sẽ gặp phải hoạ lớn.

 

Chẳng mấy chốc, mấy thanh niên đã bước xuống từ chiếc xe phía sau, cầm theo cáng đơn, đặt xác Trương Nguyệt Đông lên trên đó rồi đưa vào trong xe.

 

Sau đó, mấy chiếc xe thương vụ màu đen nghênh ngang rời đi, cứ như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

 

Thế nhưng, hôm đó Giang Lăng lại trở nên náo loạn!

 

Gia chủ và người thừa kế của mười mấy gia tộc giàu có nức tiếng đều chết hết cả!

 

Thậm chí còn chẳng sống sót dù chỉ một người!

 

Ngay cả con trai Lạc Thiếu Tông của tỷ phú cũng chết thảm bên trong khách sạn.

 

Tin tức này vừa truyền ra ngoài đã lập tức làm bùng nổ cả xã hội thượng lưu Giang Lăng.

 

Đồng thời, chủ tịch Lữ với tư cách là đương sự lại càng giấu kín chuyện này như bưng, ngay cả một chữ cũng không dám tiết lộ ra bên ngoài!

 

Không phải ông ta không muốn mà là ông ta không dám!

 

Một bên là vua Bắc Lương lập biết bao công trạng hiển hách cho Hoa Quốc, một bên là nhà họ Trương ở Thiên Sơn đã bảo vệ cho phần mộ Tổ Long cả nghìn năm nay!

 

Bên nào cũng không thể động vào!

 

Tối ngày hôm đó, chủ tịch Lữ vội vàng hồi báo chuyện này về Long Kinh.

 

Sau khi phía Long Kinh nhận được tin này thì cũng hết sức kinh ngạc.

 

Tổng tư lệnh Dương Thành Vũ phụ trách các vụ án hình sự trên cả nước đã tới Thiên Tử Các ngay trong đêm để báo cáo lại cho Thiên Tử tin mật báo này.

 

“Dương Thành Vũ, đã muộn như vậy rồi, tin tức quan trọng gì vậy, không thể đợi đến ngày mai sao?”

 

Thiên Tử đặt cuốn sổ trong tay xuống với dáng vẻ mệt mỏi, vừa nhận lấy bản mật báo đó vừa nói.

 

“Thiên Tử, anh xem đi rồi sẽ biết ngay thôi, tôi… tôi không dám nói!”

Dương Thành Vũ đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch, anh ta không dám nhắc đến dù chỉ là một chữ bên trong bản mật báo này!

Thiên Tử liếc nhìn Dương Thành vũ, sau đó mở bản mật báo ra, vừa mới đọc được hai dòng thì cũng hít sâu, toàn thân ớn lạnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.