Chiến Thần Bất Bại

Chương 1701:




Chương 1701

Thiên uy cũng là điên cuồng ngang ngạnh nhất, có khả năng làm long trời lở đất!

 

Tiêu Chính Văn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy tiếng sấm văng vẳng ở nơi chân trời xa xôi!

 

Mây đen che phủ kín trời, giữa mấy tầng mây là những tia lửa điện xanh ngắt không ngừng loé sáng qua lại.

 

“A?”

 

“Đừng! Đừng mà cậu chủ Trương, chúng tôi đều là người vô tội!”

 

“Cậu chủ Trương, xin tha mạng! Chúng tôi đều đến để chào đón cậu mà!”

 

Mấy chục doanh nhân giàu có của Giang Lăng sớm đã bị hiện tượng thiên văn này dọa sợ tới mức đái ra quần.

 

Ngay cả Lạc Thiếu Tông cũng sợ tới mức không thốt ra được nửa chữ.

 

Chỉ cần sấm sét lướt qua đỉnh đầu, một tia lửa điện đánh xuống là cả phòng bao đừng hòng có cơ hội sống tiếp!

 

“Anh Tiêu!”

 

Đàm Hiểu Vân cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, xung quanh Tiêu Chính Văn đã bị đông cứng, đừng nói là cứu người khác, dù tự cử động cũng khó như lên trời.

 

Uy lực của Thiên Tuyệt Trận quả nhiên không tầm thường!

 

“Hừ! Giờ Tiêu Chính Văn còn có thể cử động được sao? Cô có dập đầu mười cái trước mặt hắn thì hắn cũng không cứu nổi cô đâu!”

 

Trương Nguyệt Đông đắc ý cười lớn.

 

Hôm nay tất cả mọi người ở nơi này đều sẽ chết, hơn nữa còn nhất định phải chết!

 

Tiêu Chính Văn chết là cái chắc, còn đám doanh nhân giàu có đến để chào đón hắn, ban nãy rõ ràng đều lộ ra vẻ châm biếm, chỉ dựa vào hành động này thì bọn họ có chết cũng không thể đền hết được tội!

 

“Trương Nguyệt Đông, mày đang tàn sát người vô tội!”

 

Tiêu Chính Văn miễn cưỡng quay đầu lại nhìn đám doanh nhân giàu có đang đứng trước cửa!

 

Những người này đã làm gì sai?

 

“Tàn sát người vô tội ư?”

 

Trong đáy mắt Trương Nguyệt Đông loé lên hai tia sáng, nói: “Bọn chúng là cái thá gì? Ở trong mắt tao, bọn chúng đều là loại tôm tép! Thế nhưng đám người này lại dám tỏ ra cười nhạo tao khi mày tới phòng bao!”

 

“Hừ! Bọn chúng đều cho rằng tao nhất định sẽ chết, đáng tiếc quá, thế sự vô thường!”

 

“Cậu chủ tao vốn dĩ không định lấy mạng bọn chúng, thế nhưng bọn chúng lại làm tao quá thất vọng, thay vì giữ lại mạng sống cho bọn chúng, chỉ bằng để cho bọn chúng sớm ngày về cõi cực lạc!”

 

“Ầm!”

 

Trương Nguyệt Đông vừa dứt lời, lại một trận sấm sét vang lên.

Lúc này, dường như cả đám người đang đi bộ trên quảng trường , bên ngoài khách sạn cũng nhìn thấy cảnh tượng vô cùng dị thường.

Vô số tia lửa điện thô dài như cánh tay đang đan chéo với nhau, hơn nữa lại còn nuốt chửng lẫn nhau.

Chưa đến mười phút, mười mấy tia lửa điện đã dung hợp lại thành một con rắn điện thô như vại nước uốn éo cơ thể giữa không trung, phát ra thiên uy ầm ầm.

Ban nãy bầu trời thành phố Gian lăng vẫn còn quang đãng, lúc này gió lơn nổi lên, trên mặt sông còn dâng lên những ngọn sóng lớn con mười mấy mét, ngay cả thuyền đánh cá trên sông cũng bị đánh lật!

“Rầm rầm!”

Một tia sét màu tím cuối cùng hình thành lao về vị trí mà Tiêu Chính văn đang đứng chỉ trong nháy mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.