Chiến Thần Bất Bại

Chương 1690:




Chương 1690

Đối phương rõ ràng đã lấy danh nghĩa của anh, lừa dối gây chuyện khắp nơi để hủy hoại danh tiếng của anh.

 

Đáng hận nhất là cưỡng ép con gái nhà lành ngủ cùng, thật là không thể dung thứ!

 

Không lâu sau, chiếc xe đã dừng lại trước cửa biệt thự, hai người làm vội vàng chạy ra, nhìn thấy cô chủ dẫn theo một người đàn ông trẻ quay về cùng liền sững sờ, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô chủ, ông cụ đang nổi giận, cô…”

 

Người làm còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã đẩy cửa xe bước xuống.

 

Sau đó đẩy người làm ở cửa ra, dẫn theo Đàm Hiểu Linh vào biệt thự.

 

Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Đàm Xương Vận gào thét, chỉ tay lên tầng hai: “Cho dù mày không nghĩ tới gia đình, lẽ nào mày nhẫn tâm nhìn nhiều người chết cùng mày vậy sao?”

 

Mười mấy người làm xung quanh đều im lặng, hơi cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.

 

Hai người đàn ông trung niên như hai học sinh tiểu học phạm lỗi, đứng khép nép trước mặt Đàm Xương Vận, không dám phát ra tiếng động gì.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Đàn Xương Vận quay lại nhìn thấy Đàm Hiểu Linh, nhưng lại phớt lờ Tiêu Chính Văn bên cạnh.

 

Cụ ta thấy Tiêu Chính Văn quá bình thường, tầm thường đến mức không đáng để cụ ta liếc nhìn.

 

“Hiểu Linh?”

 

Đàm Xương Vận cau mày nhìn Đàm Hiểu Linh: “Cháu về đúng lúc lắm, mau đi khuyên bảo em gái cháu đi, nếu như tối nay nó không đi hầu hạ cậu Tiêu thì cả nhà họ Đàm chúng ta sẽ gặp họa lớn mất!”

 

“Dù sao nhà chúng ta cũng đã nuôi dưỡng nó hơn hai mươi năm rồi, nó không thể nhẫn tâm như vậy được!”

 

Đàm Hiểu Linh chưa kịp nói gì thì Tiêu Chính Văn đã bước lên trước nói: “Ông Đàm, ông yên tâm, cháu gái của ông không cần đi hầu hạ hắn. Lần này, tôi và Hiểu Linh về đây là để giải quyết chuyện này!”

 

Đàm Xương Vận nghe vậy liền quay đầu sang nhìn Tiêu Chính Văn, khinh thường nói: “Hừ, nói thì dễ lắm! Cậu giải quyết chuyện này thế nào chứ, cậu biết người đó là ai không?”

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Tiêu Chính Văn thờ ơ đáp.

 

“Nếu đã biết đó là cậu Tiêu rồi, vậy cậu định giải quyết thế nào? Dựa vào cái lưỡi không xương của cậu sao?”

 

Đàm Xương Vận tức đến bật cười, một thanh niên mới hơn hai mươi, sao có thể không biết trời cao đất dày vậy chứ.

 

Chuyện không liên quan đến mình cũng muốn quản sao?

“thật không may, tôi cũng tên Tiêu Chính Văn!”

Tiêu Chính văn mỉm cười.

Cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.