Chiến Thần Bất Bại

Chương 168: Khiêu chiến





PHỐC!
Thanh âm rất nhỏ vang lên từ trong cơ thể Đường Thiên.
Không có ai phát giác, ánh mắt của tất cả bọn họ đều bị trận chiến kịch liệt giữa Lăng Húc và Ngô Trạch Hành hấp dẫn. Chỉ có Vu lão có chút cảm giác, đôi lông mày trắng như tuyết cũng máy động.
Trong lòng Vu lão bỗng nhiên có một cảm giác nguy hiểm như ẩn như hiện.
Thế nhưng không đợi lão động thủ, chợt có dị biến. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
PHỐC PHỐC PHỐC!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên từ cơ thể Đường Thiên.
Làn da Đường Thiên run lên tựa như gợn sóng. Tạch tạch tạch, đồng thời còn có tiếng xương cốt nổ vang liên tiếp. Phảng phất như trong cơ thể Đường Thiên có quái vật gì đang phá kén mà ra.
Vù!
Bên chân Đường Thiên xuất hiện một luồng gió yếu ớt xoáy lên sinh ra một vòng xoáy rất nhỏ.
Đó là...
Bỗng nhiên đồng tử Vu lão co rụt lại, cảm giác bất an và nguy hiểm trong lòng càng trở nên mãnh liệt. Ánh mắt của lão lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, lão thành danh nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp chuyện cổ quái như thế.
Đường Thiên đang nhắm mắt giang tay càng thần bí hơn.
Vu lão không thích cùng giao thủ với kẻ địch mà lão không rõ tình hình, bởi vì như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Lão thành danh mấy chục năm, gặp vô số võ giả có thực lực mạnh hơn lão chết trong tay những kẻ địch lạ lẫm mà nguy hiểm, vì thế lão rất cẩn thận. Chính vì cẩn thận, mới giúp địa vị của lão kiên cố nhiều năm như vậy.
Vù vù vù!
Vài luồng gió xoáy thành hình, bay ra bốn phía, không khí chung quanh Đường Thiên trở nên rất không ổn định.
Ánh mắt Vu lão nhìn Đường Thiên chăm chú, không lập tức ra tay nữa, lão không rõ Đường Thiên đang có sự thay đổi gì.
Lão quyết định nhìn tiếp.
Ào ào! Gió xoáy bắt đầu mạnh hơn, đồng thời từ những luồng gió yếu ớt biến thành cơn gió mạnh mẽ. Đá vụn bên chân Đường Thiên bị gió cuốn lăn lông lốc trên mặt đất.
Vô số đá vụn bay toán loạn khắp nơi giống như đàn kiến vỡ tổ.
Động tĩnh lần này rốt cục khiến cho một số võ giả đang chìm đắm trong trận chiến của Lăng Húc và Ngô Trạch Hành chú ý.
- Trời ạ! Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Mau nhìn!
Tiếng kêu la khiến càng nhiều người giật mình tỉnh lại, chuyển ánh mắt về phía Đường Thiên. Bọn họ ngây ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Keng keng keng keng!
Không khí chung quanh Đường Thiên nửa trượng như sôi trào, vô số luồng gió xoáy vào nhau, âm thanh va chạm không dứt bên tai, luồng gió va chạm vào nhau sinh ra tia lửa lập lòe.
Thân hình Đường Thiên như đứng trong làn nước chảy xiết, mơ hồ không rõ.
Ngoại trừ Lăng Húc và Ngô Trạch Hành đang kịch chiến, lúc này tất cả mọi người đều nhìn vào đây. Ai cũng chưa từng gặp cảnh tượng kỳ lạ như thế!
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
Bọn họ cảm giác như chứng kiến một cơn bão khủng bố đang chuẩn bị thành hình trước mắt bọn họ. Một câu hỏi hiện lên trong lòng mọi người, khi cơn bão này thành hình sẽ như thế nào?
Sẽ như thế nào?
Không ai biết!
Bọn họ trừng to mắt, vừa sợ hãi, lại vừa hiếu kỳ, không dám chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Âm thanh càng lúc càng lớn, gió xoáy chung quanh Đường Thiên càng lúc càng mạnh, cảm giác âm u bao phủ mọi người.
Bỗng nhiên, thời gian như ngừng lại, tất cả âm thanh bỗng nhiên biến mất, gió đang xoáy bỗng nhiên đình trệ.
Ngay sau đó, một tiếng nổ rất lớn vang lên, luồng gió xung quanh Đường Thiên lập tức vỡ ra!
Cơn gió mạnh mẽ mang theo uy thế làm cho người ta sợ hãi tràn ra cả đại sảnh. Những võ giả thực lực hơi yếu thoáng như bị dã thú đâm vào, không thể đứng vững, nghiêng ngả như bị sóng đánh.
Ngô Trạch Hành đang kịch đấu không hề phòng bị, khi luồng gió cuốn về phía gã cách ba trượng gã mới cảm thấy. Phản ứng của gã cực nhanh, ngay khi luồng gió cuốn tới gần người, gã đã điều chỉnh thân hình, bay theo luồng gió như một mảnh lá cây.
Ngô Trạch Hành bay trên không trung, nhìn Đường Thiên với vẻ không thể tin.
Khí thế này... thật mạnh!
Lăng Húc cũng không hề có sự chuẩn bị, vội vàng bay theo Ngân thương nấp đằng sau một cây cột. Khi cậu ta phát hiện Đường Thiên gây ra động tĩnh lớn như vậy thì vẻ mặt ngẩn ngơ.
Tên này rốt cuộc là loại quái thai gì vậy?
Mạnh như Vu lão, lúc này cũng không thể giữ sự trấn định bình tĩnh, lộ ra vẻ đề phòng và rất cẩn thận.
Uy thế thật mạnh!
Trong lòng lão bắt đầu có chút do dự. Vừa rồi Đường Thiên đấm Kỷ Thiên một cái, lão nhìn ra Đường Thiên nhập ma mới có thực lực đó. Nhưng cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải nhập ma.
Rốt cuộc tên này có lai lịch gì?
Chẳng biết tại sao ý nghĩ này vừa xuất hiện liền giống như bóng ma ám ảnh, không thể xua đi được.
Nhưng, rất nhanh, lão đã thấy Đường Thiên lộ ra thân hình.
Đường Thiên vẫn giang hai tay, nhắm mắt, không nhúc nhích, yên tĩnh như ngủ say.
Bỗng nhiên, Đường Thiên mở to mắt.
Oanh!
Khí thế tăng vọt, phảng phất như vỡ đập, dòng nước lao ra như sấm!
Đôi mắt Đường Thiên đỏ thẫm, lại lộ vẻ lạnh lùng khó nói lên lời. Trước khí thế kinh người này, tất cả võ giả trong đại sảnh đều biến sắc, bọn họ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, toàn thân không nhúc nhích được mảy may.
Ai cũng không chú ý tới mấy người Yến Hạ ở trong góc. Sắc mặt Yến Hạ ngưng trọng, ánh mắt gã tràn đầy vẻ khiếp sợ. Mà bên cạnh gã, đám người Ô Nam đều biến sắc.
- Người này rốt cuộc là ai?
Trong âm thanh của Cung Dịch Tú lộ vẻ kinh hoảng, khí thế cường đại như thế khiến gã kinh hồn táng đảm.
Không ai trả lời được ra vấn đề này.
Yến Hạ trầm giọng nói:
- Là huyết mạch, hắn mở ra huyết mạch.
- Mở ra huyết mạch?
Tác Quang kêu lên, ngay sau đó gã hạ giọng:
- Mở ra huyết mạch lúc này thì quá...
Sắc mặt Ô Nam cũng biến đổi:
- Lần này chỉ sợ chúng ta gây phiền phức lớn rồi!
Trong lòng Yến Hạ thật ra cũng đồng ý với lời của Ô Nam, nhưng gã lặng lẽ nói:
- Chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, Vu lão đầu mới là chuyện lớn. Chúng ta chỉ đánh bị thương thủ hạ của Cố Tuyết, mà Vu lão đầu thậm chí muốn đoạt Cố Tuyết kìa.
Ba người nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Yến Hạ nghe tiếng ba người thở phào, trong lòng gã biết rõ đám người Ô Nam đã không có dũng khí chiến đấu với Đường Thiên.
May là còn có kẻ ngu xuẩn hơn chống đỡ thay gã.
Yến Hạ cười lạnh lùng, lần này Vu lão đầu có phiền phức lớn rồi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Đường Thiên thu hai tay lại, ánh mắt đỏ thẫm không hề cố kỵ nhìn thẳng Vu lão.
Bỗng nhiên, Đường Thiên giơ tay phải lên, ngón trỏ như một cây trường thương, chỉ thẳng vào Vu lão.
Lời khiêu chiến một cách trắng trợn không có đường lùi, truyền vào tai mỗi người.
- Này, lão đầu, hôm nay ta và lão dùng một trận chiến để chấm dứt chuyện này!
Thân thể thẳng tắp, ngón trỏ thẳng băng, Đường Thiên đứng lỗi lạc, lạ lẫm như thế, không tức giận, không gào thét. Nhưng tất cả mọi người, kể cả Ngô Trạch Hành, đều bị một Đường Thiên lạ lẫm như vậy chấn nhiếp.
Bướng bỉnh, kiên quyết, từ trước đến nay chưa từng có.
Bị khiêu khích như thế trước mặt của mọi người, cho dù Vu lão luôn ra vẻ khiêm nhường cũng không khỏi đỏ bừng, nóng rát khuôn mặt!
Vu lão giận quá thành cười:
- Vậy hãy để cho lão hủ giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng nhà ngươi!
Vu lão đứng thẳng lên, mặt âm trầm, chậm rãi đi về phía Đường Thiên. Uy áp gần như thực chất bức tới, không có vẻ hùng hổ dọa người như Đường Thiên, nhưng lộ vẻ gừng càng già càng cay.
Những võ giả khác lập tức kích động.
Vu lão thành danh hơn bốn mươi năm, là cường giả chân chính trên Phỉ Lâm Tinh, Vu gia nhờ lão dẫn dắt mà tiến vào hàng ngũ cường hào. Danh vọng của lão rất lớn, trận thua duy nhất trong cả đời là bị thua dưới tay Dạ Mạc Kiếm Khách - Tề Á. Năm đó, Tề Á ngang trời xuất thế, một kiếm chiến tứ phương, không thua trận nào, cuối cùng đạt tới đỉnh cao.
Trận thất bại đó cũng không khiến Vu lão tụt hạng, bởi vì năm đó được xưng là năm của Dạ Mạc. Cơ hồ tất cả cao thủ ở Phỉ Lâm Tinh đều thua Tề Á. Nhưng mà, thế sự khó liệu, về sau không biết Tề Á gặp biến cố gì, tính tình đại biến, võ kỹ tụt dốc, từ xếp hạng thứ nhất rớt xuống thứ năm, mà gã cũng biến thành Thích khách nổi tiếng nhất Phỉ Lâm Tinh.
Vu lão luôn đứng thứ mười lăm.
Đây là một xếp hạng làm cho người khác kính sợ, đồng thời cũng là một số thứ tự khó xử.
Mười người đứng đầu như một đường ranh giới, mỗi một vị đều trùm một phương, mà từ mười đến hai mươi coi như hào kiệt trong giang hồ. Nhưng đối với một kẻ dã tâm bừng bừng, một lòng muốn rạng danh Vu gia như Vu lão thì số thứ tự đó không thể thỏa mãn. Nhưng thứ tự xếp hạng của lão lại khó có thể tăng lên, cho nên lão mới nghĩ cách dùng danh vọng và bối phận để đền bù thực lực.
Đây cũng là nguyên nhân lão phát thiếp mời anh hùng.
Sau đó thế cục quá mức thuận lợi, lão liền nghĩ đến việc chiếm Cố gia một cách danh chính ngôn thuận. Cố gia có tác dụng cực kỳ mấu chốt đối với kế hoạch lần này của lão, lão phải chiếm được Cố gia. Nếu Cố gia không xin giúp đỡ lão sẽ không có lý do để nhúng tay.
Lão cũng không quá để ý đến Đường Thiên và Lăng Húc. Người xếp hạng trong nhóm năm mươi trong mắt võ giả bình thường là mạnh mẽ, nhưng trong mắt lão thì chỉ tương đương với thủ hạ của lão là Lý Tín, Kỷ Thiên thôi. Hơn nữa lão tin tưởng sau này sẽ có rất nhiều cao thủ không ngừng đến đây. Võ giả cấp bậc đó, ít nhất lão cũng có tám người. Huống chi, còn có Ngô Trạch Hành đứng trong nhóm hai mươi.
Những lý do đó khiến lão tuyệt đối chắc chắn.
Nhưng lão tính sai rồi.
Lăng Húc có thể chống lại Ngô Trạch Hành, mà Đường Thiên đánh bại Kỷ Thiên bằng một quyền, thực lực cũng tuyệt đối không dưới Ngô Trạch Hành. Hôm nay, khí thế lại càng đáng sợ. Lúc đầu Vu lão cũng không ngờ mình sẽ bị khiêu chiến như vậy.
Tình cảnh hiện tại của lão vô cùng nguy hiểm.
Trong lúc giật mình, lão dường như quay về trận chiến với Tề Á. Mặc dù trận chiến ấy không hạ thấp thứ bậc của lão, nhưng ảnh hưởng cực lớn đến thanh danh của lão. Mà quan trọng hơn tất cả là lòng tin, sau trận chiến ấy, lão bỏ ra bảy năm mới tìm lại được lòng tin của một cao thủ đứng đầu.
Tình thế hôm nay còn nghiêm trọng hơn, nếu như thất bại...
Vu lão hít sâu một hơi, ném ý nghĩ này qua một bên, vẻ mặt của lão ngưng trọng, toàn thân tràn đầy kình khí.
Từng bước đi về phía Đường Thiên, râu tóc cũng dựng lên.
Trận chiến này, không sống, thì chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.