Chiến Thần Bất Bại

Chương 1676:




Chương 1676

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng nói.

 

Khi Đông Phương Tiếu nghe thấy điều này, cụ ta cũng liếc nhìn Vũ Thiên Tôn với ánh mắt thù hận.

 

Nếu không phải do Vũ Thiên Tôn thì nhà họ Đông Phương sẽ không mất đi một người xuất sắc như vậy!

 

Phải biết rằng, Đông Phương Ngạo Vũ là một tài năng hiếm có trong gia tộc Đông Phương.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, tao nói cho mày biết, cho dù mày có giết tao, bản thân mày cũng không có kết cục tốt đẹp đâu! Mày và người nhà của mày đều sẽ bị Hoa Sơn báo thù!”

 

Đông Phương Ngạo Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Anh yên tâm đi, cho dù là Hoa Sơn hay nhà họ Đông Phương, tôi cũng không sợ!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Đông Phương Tiếu.

 

Đông Phương Tiếu siết chặt hai nắm đấm, nếu như trước kia cụ ta còn có đủ tự tin để đấu với Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này, dù có cho cụ ta thêm hai lá gan cũng không dám nhìn lại Tiêu Chính Văn.

 

“Không phải anh luôn miệng nói tôi không đủ tư cách so sánh với anh hay sao? Vậy anh chết dưới trận pháp mình tự đắc nhất đi!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa vung lên một nắm đấm, hung hăng đấm mạnh vào mặt của Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Nắm đấm này hoàn toàn khác với những lần trước, Tiêu Chính Văn cũng học theo cách của của Đông Phương Ngạo Vũ, kết hợp cả trận pháp và các kỹ năng võ thuật.

 

Vậy nên, nắm đấm này tưởng chừng đơn giản, mà thực sự có uy lực rất lớn, có thể so với một quả đạn pháo.

 

“Bộp!”

 

Khuôn mặt của Đông Phương Ngạo Vũ đã bị đánh đến mức hoàn toàn biến dạng, máu tươi lập tức tràn ra, đau đớn đến mức không thể nói được lời nào.

 

Ngay lập tức, Tiêu Chính Văn lại tiếp tục giáng xuống vài cú đấm nữa, lúc này, Đông Phương Ngạo Vũ đừng nói đến việc đánh trả, hắn thậm chí còn không có sức để giơ tay ngăn lại.

 

Mặc dù hắn cũng thành thạo về trận pháp, nhưng sự hiểu biết về trận pháp của hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

 

Sau khi mất đi ánh sáng vàng bảo vệ cơ thể, Đông Phương Ngạo Vũ hoàn toàn không thể đỡ nổi những cú đấm của Tiêu Chính Văn, hơn nữa hắn cũng không dám đỡ.

 

“Bịch!”

 

Lại là một cú đấm nữa, cơ thể Đông Phương Ngạo Vũ giống như cánh diều đứt dây, rơi thẳng từ đỉnh núi Bách Nhật, đập mạnh xuống mặt đất một tiếng nặng nề.

 

“Tao không phục! Tiêu Chính Văn, mày là cái thá gì? Tao… Tao mới là đệ tử thân truyền của Hoa Sơn trận tông! Mười lăm tuổi tao đã có thể chém chết cường giả cảnh giới chủ soái, lúc đó mày còn đang hưởng vinh hoa phú quý ở nhà họ Tiêu!”

“Mới mười tám tuổi, tao đã có thể giết chết cao thủ của cảnh giới Thiên Vương một sao, mày xứng để so sánh với tao sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.