Chiến Thần Bất Bại

Chương 1654:




Chương 1654

Dù bên phía Tiêu Chính Văn có phô trương tới mức nào thì hắn cũng tự tin sẽ chiến thắng!

 

Từ nhỏ đến lớn hắn đều ở Hoa Sơn, nếm trải bao nhiêu khổ cực, bị giày vò bao nhiêu lần?

 

Không dưới một trăm cái thước đã bị đánh gãy!

 

Hôm nay, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ trở thành hòn đá ngáng đường dưới chân hắn.

 

Hắn không vì gia tộc Đông Phương, cũng không phải vì bốn gia tộc lớn mà là vì chính bản thân hắn! Vì tiền đồ của hắn!

 

Một loại khí thế không giận mà uy dâng lên từ gót chân của Đông Phương Ngạo Vũ, mây đen đột nhiên ùn ùn kéo đến, che phủ khắp cả đất trời một phương!

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi bước lên bãi đất trống của đỉnh núi Bách Nhật, nhìn Đông Phương Ngạo Vũ bằng ánh mắt điềm nhiên.

 

Lúc này, luồng sức mạnh của Tiêu Chính Văn lúc ẩn lúc hiện, hết sức bình tĩnh, giống như trận đại chiến sắp diễn ra không hề liên quan đến anh!

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn thản nhiên như vậy, Lý Lộ Lộ cao ngạo đứng lên, khoác lấy cánh tay của Đông Phương Ngạo Vũ, nói với Dương Linh Nhi: “Dương Linh Nhi, so với bạn trai của tôi, thần tượng của cô hình như quá tầm thường rồi nhỉ?”

 

“Tôi đã nói từ lâu rồi, Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, bình thường tới mức tôi còn khinh không buồn nhìn anh ta một cái!”

 

Giọng nói của Lý Lộ Lộ vang khắp không gian, thế nhưng không có một ai dám tiến lên trước phản bác.

 

Bởi vì Đông Phương Ngạo Vũ lúc này thật sự giống như thiên thần hạ thế, uy phong lẫm liệt!

 

“Hừ! Còn chưa ra tay, tất cả đều chưa thể biết trước được!”

 

Dương Linh Nhi nghiến răng đáp trả.

 

“Ha ha, vậy thì cô mở to mắt ra mà xem cho kĩ nhé!”

 

Lý Lộ Lộ lạnh lùng cười nói.

 

Lúc này, trong đám người lại vang lên tiếng ồn ào, chỉ thấy đại diện của bốn gia tộc lớn, đi đầu là Viên Sùng Long đồng loạt đi ra khỏi đám người bước về phía gia tộc Đông Phương.

 

Bốn gia tộc lớn hội tụ, bất luận là thế trận hay là uy danh thì đều không hề kém cạnh bên phía Tiêu Chính Văn.

 

Đông Phương Ngạo Vũ chậm rãi bước xuống bậc thang, lúc này, hắn giống như một thiên thần đang liếc mắt nhìn chúng sinh, ánh mắt quét qua một lượt gương mặt của tất cả những người đang đứng bên dưới.

 

Sự kiêu ngạo, sự siêu nhiên đó khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc!

 

“Tiêu Chính Văn!”

 

Giọng nói này giống như vang lên từ trên chín tầng mây, trong vòng mấy chục cây số xung quanh đỉnh núi Bách Nhật đều nghe thấy rõ mồn một!

 

Lúc này, so với một Tiêu Chính Văn bình thường tới mức không thể bình thường hơn, hắn chính là đứa con cưng của trời, không hổ là cường giả hàng đầu trong tầng lớp thế hệ trẻ tuổi!

 

Thậm chí, hắn cho rằng Tiêu Chính Văn không xứng để làm đối thủ của mình, không xứng để hắn phải gióng trống khua chiêng đánh giết ở nơi này như vậy!

 

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, điềm nhiên nhìn về phía Đông Phương Ngạo Vũ, làm một động tác tay tỏ ý mời.

 

“Xin mời!”

 

Tiêu Chính Văn hờ hững lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.