Chiến Thần Bất Bại

Chương 1633:




Chương 1633

Không chỉ Đông Phương Lăng mà ngay cả ông lão đứng sau Đông Phương Ngạo Vũ cũng ngây người.

 

“Chỉ dựa vào bản thân cậu mà cũng dám chọc vào vua Bắc Lương sao? Đúng là chán sống”.

 

“Nhưng anh Tiêu, giết người của nhà họ Đông Phương thì không thể không xin lỗi chứ?”

 

Mặt Đông Phương Ngạo Vũ lạnh băng nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt đằng đằng sát khí.

 

“Bất kể là ai, có gan hạ thấp quân Phá Long thì chỉ có một kết cục – chết”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.

 

“Hay! Hay lắm! Tiêu Chính Văn, quả nhiên anh rất ngông cuồng, không uổng công tôi đặc biệt xuống núi vì anh”.

 

“Nói thật, trên thế giới này người đáng để tôi đích thân ra tay đánh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng anh là một trong số đó”.

 

Đông Phương Ngạo Vũ chắp một tay sau lưng, kiêu ngạo nói.

 

Rõ ràng là hắn rất tự tin vào bản lĩnh của mình.

 

“Ồ? Nói như thế tức là anh định ra tay đánh người ở đây sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Có thể cảm nhận được Đông Phương Ngạo Vũ là một cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao qua hơi thở của hắn.

 

Nếu hai người ra tay đánh nhau ở đây chắc chắn sẽ làm liên lụy đến người vô tội.

 

“Ở đây ư? Tất nhiên không được rồi, Hoa Sơn cũng có quy tắc của Hoa Sơn, không thể làm người vô tội bị thương, đây là răn dạy của sư môn. Thế này nhé, ngày mai anh và tôi quyết đấu tại đỉnh núi Bách Nhật, nằm ở khu ngoại ô Long Kinh, anh thấy thế được chứ?”

 

Đông Phương Ngạo Vũ dửng dưng nói, dường như đang nói đến một chuyện rất bình thường, không hề cảm thấy căng thẳng trước trận đấu.

 

“Được!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Cuộc thách đấu bất ngờ lần này khiến Tần Vũ cũng sửng sốt.

 

Ai mà không biết sự lớn mạnh của năm ngọn núi lớn, mặc dù Đông Phương Ngạo Vũ cũng chưa đột phá cảnh giới Thiên Thần, nhưng danh sơn vẫn là danh sơn, rất nhiều người có bản lĩnh, Tiêu Chính Văn lại dám ứng chiến trong trường hợp không biết gì về đối phương.

 

“Cậu Tiêu, phải suy nghĩ thật cẩn thận…”

 

Tần Vũ bước đến nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu không nói gì.

Lúc này đã không phải là chuyện anh ứng chiến hay không nữa, mà là Đông Phương Ngạo Vũ đang ép tới từng bước, thay vì bị Đông Phương Ngạo Vũ ép vào góc chết thì cứ thoải mái ứng chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.