Chiến Thần Bất Bại

Chương 1617:




Chương 1617

Quả thực Tiêu Chính Văn chưa nói lời nào, cũng chưa hề ra tay với Lý Thừa Vận, hơn nữa dường như vẫn luôn nhẫn nhịn.

 

Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự lợi hại giống như những gì chiếu trên tivi thì anh có thể để mặc cho loại người hèn mọn như Lý Thừa Vận diễu võ dương oai trước mặt mình hay sao?

 

Anh có thể cho phép Lâm Mộng Mộng sỉ nhục mình công khai như vậy à?

 

Mấu chốt nhất là hành lý của Tiêu Chính Văn bị phía sân bay giữ lại, tới cuối cùng lại cần tới một người phụ nữ ra mặt giúp đỡ!

 

Chuyện này…

 

“Ôi chao… cậu chủ Đông Phương nói cũng không phải không có lý, đừng thấy Tiêu Chính Văn trên tivi tài giỏi mà lầm, trong thực tế, một kẻ hèn nhát như vậy có thể lãnh đạo quân Phá Long trăm trận trăm thắng sao?”

 

“Tôi thấy không giống lắm, nếu như quân Phá Long thật sự hùng dũng tới vậy thì chủ soái của bọn họ phải lợi hại tới mức nào cơ chứ! Tiêu Chính Văn này… thật sự hơi kém cỏi!”

 

“Ôi chao, nói không chừng bên trong còn có uẩn khúc gì đó, cũng có thể anh ta là một vật phẩm tuyên truyền, ngay cả quân Phá Long cũng chỉ là giả mà thôi!”

 

Đám người xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng rõ ràng đều đã nghiêng về phía Đông Phương Lăng.

 

Lúc Lâm Mộng Mộng giơ tay muốn lấy hành lý của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn từ đầu tới cuối vẫn chưa hề lên tiếng đột nhiên lạnh lùng nói: “Không làm phiền nữa!”

 

 

 

Lâm Mộng Mộng nhìn lướt qua Tiêu Chính Văn nũng nịu nói: “Anh Tiêu, anh đừng khách sáo với tôi, ai bảo tôi trước đó cũng là một trong số những người hâm mộ anh làm gì, cứ nghĩ anh là một nhân vật tầm cỡ rất giỏi giang cơ đấy”.

 

“Mặc dù hình như tôi nhìn lầm nhưng dù sao cũng là giấc mộng thời con gái của tôi. Đừng nhìn bây giờ anh đã sa sút phong độ mà lầm, mặc dù thường nói phượng hoàng sụt giảm phong độ còn chẳng bằng con gà nhưng tôi lại là người có trái tim nhân hậu”.

 

Lời nói bóng gió của Lâm Mộng Mộng sắc bén như dao, dường như câu nào cũng ngấm ngầm làm tổn thương Tiêu Chính Văn.

 

Hàm ý của cô ta cũng rất rõ, đừng thấy anh từng là ánh hào quang mà lầm, bây giờ anh không còn như trước thì cũng chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả.

 

Tôi lấy hành lý giúp anh chẳng qua chỉ là đang bố thí mà thôi.

 

Chẳng khác gì tôi bố thí tiền lẻ cho ăn xin ven đường.

“Anh Tiêu, không biết anh còn nhớ không? Mấy năm trusoc cũng tại sân bay này, lúc đó anh tham gia…à phải rồi, anh trở về Long Kinh từ hiệp hội cấp cao chín nước.”

“Anh biết không? Sang sớm hôm đó tôi ngốc nghếch đơic ở cửa sân bay hơn bốn tiếng chỉ vì muốn xin chữ ký của anh, nhưng tiếc là cảnh vệ của anh không cho tôi bước đến trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.