Chiến Thần Bất Bại

Chương 1613:




Chương 1613

Lý Thừa Vận chắp hai tay sau lưng, miệng ngậm điếu thuốc, bước đến với vẻ mặt khinh thường.

 

Trước đây Lý Thừa Vận cũng có may mắn được gặp Tiêu Chính Văn mấy lần.

 

Thế nhưng lúc đó Tiêu Chính Văn vẫn là vua Bắc Lương.

 

Thậm chí, vào lúc đại quân năm nước bao vây Long Kinh, ông ta còn đặc biệt chạy ra đón tiếp.

 

Thế nhưng lúc đó, với thân phận của Lý Thừa Vận, đừng nói là nói chuyện với Tiêu Chính Văn ở khoảng cách gần, dù cho có muốn lại gần trong phạm vi năm mươi mét thì cũng khó như lên trời!

 

Lúc này, ông ta lại có thể đối thoại với Tiêu Chính Văn với dáng vẻ cao ngạo như thế, thật đúng là thế sự vô thường!

 

Càng nghĩ, trong lòng Lý Thừa Vận càng thêm đắc ý.

 

Hơn nữa bây giờ xem ra, Tiêu Chính Văn cũng quá đỗi bình thường.

 

Ông ta sỉ nhục như vậy mà Tiêu Chính Văn lại chẳng đáp trả lời nào.

 

Chẳng trách nhà họ Đông Phương lại cho người chuyển lời, ai có qua lại gần gũi với Tiêu Chính Văn thì sẽ giết hết cả nhà người đấy!

 

Náo loạn cả nửa ngày, Tiêu Chính Văn sau khi thất thế cũng chỉ là một kẻ tầm thường dễ bị bắt nạt mà thôi!

 

“Lý Thừa Vận! Rốt cuộc ông đang có ý gì?”

 

Dương Linh Nhi nhìn bảng tên trước ngực Lý Thừa Vận, lạnh lùng chất vấn.

 

“Cô đừng kích động, chúng tôi chỉ đang làm việc theo đúng quy định. Lẽ nào mấy người không biết gần đây nước Lý đang tràn lan một loại ký sinh trùng hay sao? Chúng tôi cũng là vì sự an toàn của mấy người và cả người nhà mấy người, vậy nên tạm thời giữ hành lý của mấy người để làm kiểm tra bắt buộc!”

 

Lý Thừa Vận cười khẩy giải thích.

 

“Bây giờ tôi ra lệnh cho ông, lập tức…”

 

Không đợi Dương Linh Nhi nói xong, Lý Thừa Vận đã giơ tay mở giấy chứng nhận đặc biệt của cô ta ra rồi nói: “Bớt thể hiện mấy cái này trước mặt tôi đi, ở nơi này, ông đây chính là trời! Tôi nói giữ hành lý của ai thì phải giữ của người đó!”

 

“Vua Bắc Lương là cái thá gì, thời đại hoà bình, ai còn cần tới đám lính què như mấy người! Ở trước mắt tôi, vua Bắc Lương chỉ là một bãi phân!”

 

Lý Thừa Vận gân cổ họng lên, gầm gừ phẫn nộ như kẻ điên bên trong sảnh chờ.

 

“Ha ha!”

 

Đông Phương Lăng nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, chỉ vào Tiêu Chính Văn nói: “Sao nào, rất giận nhỉ? Đáng tiếc quá, nơi này là sân bay quốc tế, chỉ cần anh dám đánh nhân viên công tác thì ngày mai anh sẽ trở nên nổi tiếng ngay thôi!”

 

Đông Phương Lăng vừa nói vừa chỉ tay vào mấy phóng viên đang đứng cách đó không xa.

Mấy người này đều nhận được điện thoại của Đông Phương Lăng nên mới tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.